Đào tổ này vai vế nhỏ hơn Liễu thần, nghe vậy có chút xấu hổ: “Liễu thần à, làm cháu thì thôi nhỉ? Hay là ta làm đại ca đi? Dù sao thì ta cũng già hơn, không phải sao?”

Ngô Bình vội vàng nói: “Không không, tiền bối là tiền bối, tôi sao dám gọi là đại ca?”

Liễu thần: “Không cần phải sợ, cậu cứ gọi ông ấy là đại ca. Làm như vậy, Tiểu Đào cũng đã có lợi rồi”.

Đào tổ cười khà khà: “Đúng đúng đúng, gọi ta là anh Đào là được rồi”.

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, một đại lão đã sống mấy kỷ nguyên, gọi ông ấy là anh thì có vẻ không phù hợp lắm thì phải? Nhưng nghe thấy Liễu thần nói như thế, anh cũng chỉ có thể hắng giọng một tiếng, cung kính nói: “Anh Đào”.

Đào tổ trái lại rất vui mừng, lúc mới đầu ông ấy gọi Ngô Bình là cháu trai, chính là sợ Liễu thần bảo ông ấy làm cháu trai của Ngô Bình, bây giờ hai bên đều nhường nhau một bước, ông ấy làm đại ca cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“Người anh em, ăn một quả đào trước đi. Đào này của ta là quả đào tổ, mạnh hơn nhiều so với quả hạnh của Hạnh tổ, loại quả rác rưởi đó ta ít khi ăn”.

Ngô Bình mang vẻ mặt khó hiểu, quả hạnh của Hạnh tổ không hề kém hơn so với bàn đào, trong miệng ông ấy lại là loại quả rác rưởi?

Anh nói: “Anh Đào, bây giờ anh cũng không kết được bao nhiêu quả đào nữa, nếu như tôi ăn, sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”

Đào tổ cười nói: “Có ảnh hưởng gì chứ? Cậu ăn đào của ta, tìm một nơi trồng hạt đào xuống thì có thể sinh ra một cây đào tiên, đây cũng coi như là gieo mầm thế hệ sau thay ta rồi”.

Ngô Bình nói: “Chuyện đó không thành vấn đề”.

Đào tổ để anh hái mấy quả đào, Ngô Bình nhìn mười bảy, mười tám quả đào thưa thớt, không nỡ hái quá nhiều, chỉ hái tám quả.

Đào tổ: “Chú em Huyền Bình, ta cũng có một chuyện muốn nhờ”.

Ngô Bình: “Anh Đào cứ nói”.

Đào tổ: “Cậu thấy ta bây giờ sống dở chết dở, thật sự là do bên trong cơ thể có kiếp lực của đại kiếp kỷ nguyên vẫn chưa được loại trừ. Nếu như muốn loại trừ kiếp lực thì phải tìm được ‘nước Hoàng Tuyền’“.

Ngô Bình vội vàng hỏi: “Anh Đào, nước Hoàng Tuyền này ở đâu?”

Đào tổ: “Chuyện đó ta cũng không rõ nữa, vì vậy ta mới nhờ cậu giúp”.

Ngô Bình nói: “Vậy tiểu đệ chỉ có thể tìm từ từ thôi vậy”.

Đào tổ cười nói: “Cậu là người có khí vận, nếu như cậu đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được”.

Nói vài câu với Đào tổ xong thì Ngô Bình đi gặp Sâm tổ. Vị Sâm tổ này sinh ra và lớn lên trên một tảng đá lớn. Rễ của nó lộ ra ngoài, giống như một cây cổ thụ, nhưng lá chỉ có vẻn vẹn mấy chục cái, bây giờ đang mọc một cành hoa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Ngô Bình vừa đến, một quái nhân cao chưa đến ba thước với bộ râu đỏ xuất hiện, ông ta đi đôi giày màu xanh, quần áo màu vàng, đội chiếc mũ màu đỏ, giống như diễn hí khúc vậy.

Người đàn ông râu đỏ cười nói: “Bạn nhỏ, ta là Sâm tổ”.

Ngô Bình vội vàng hành lễ: “Vãn bối bái kiến Sâm tổ”.

Sâm tổ xua xua tay: “Ấy, cậu gọi Đào tổ là anh thì cũng gọi ta một tiếng anh Sâm đi”.

Ngô Bình thầm nghĩ mấy vị bô lão này đều nhiệt tình như vậy sao? Nhưng ngoài miệng anh vẫn nói: “Vâng, anh Sâm”.

Sâm tổ rất vui, ông ấy nói: “Lần đầu gặp mặt không có gì hay để tặng cho cậu cả. Mỗi một kỷ nguyên, ta ra hoa một lần, kết trái một lần, ra được một số quả chín. Ta để dành mấy cân ở đây, cậu cầm lấy mà ăn đi, nó rất tốt cho cơ thể đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play