Kim Song Nhi cười nói: “Song Nhi rất khâm phục Lý công tử”.
Vương Mẫu cười nói: “Vậy, mẹ sẽ nói thẳng với Lý công tử”.
Kim Song Nhi cúi đầu, dường như có chút ngại ngùng.
Vương Mẫu: “Lý công tử, tôi muốn gả con gái tôi Song Nhi cho cậu, không biết ý cậu thế nào?”
Ngô Bình nói: “Cảm tạ Vương Mẫu đã yêu thích, chỉ là tôi đã có vợ con, sao có thể xứng với công chúa chứ?”
Vương Mẫu lạnh nhạt nói: “Đó đều là suy nghĩ của người bình thường, cậu là thiên kiêu Nhân tộc, đại thánh đương thời, còn là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, nào phải lo những chuyện này? Cậu chỉ cần đồng ý, những thứ này không phải vấn đề”.
Phiêu Miểu cười nói: “Huyền Bình, đây là chuyện tốt, cậu còn đang do dự điều gì?”
Lão tổ Huyền Đô cũng cười nói: “Đây là duyên trời định, Huyền Bình, con đừng do dự nữa, mau đồng ý đi”.
Ngô Bình biết, nếu từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt Vương Mẫu, hơn nữa anh đã đến được vị trí này rồi, phải cân nhắc những chuyện ngoài phạm vi nhi nữ tình trường. Ngay lập tức, anh thi lễ với Vương Mẫu: “Tạ Vương Mẫu nâng đỡ, cảm tạ tiểu công chúa không chê bai tại hạ”.
Kim Song Nhi cười nói: “Nhưng mà, cưới con có chút rắc rối đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Công chúa, là rắc rối gì?”
Kim Song Nhi: “Lúc trước, người đến nhà con cầu hôn rất nhiều, toàn đều bị con từ chối. Nếu bọn họ biết con gả cho sư phụ, nhất định sẽ không phục, sau đó còn tìm cớ gây chuyện với anh”.
Nghe đến đây, Ngô Bình cười nói: “Chuyện này không là gì cả”.
Kim Song Nhi: “Còn nữa, không chừng bố con sẽ thử thách sư phụ. Mặc dù ông ấy không quan tâm đến con bao nhiêu, nhưng hôn nhân đại sự, người làm cha cũng phải hỏi đến”.
Ngô Bình: “Chuyện này cũng không vấn đề gì”. Đối với bản thân, anh cũng có tự tin.
Vương Mẫu cười nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, hôm nay chúng ta thương lượng ngày đại hôn luôn đi”.
Lúc này, trên chiến thuyền có vài bóng người bay ra, một người trong đó có vẻ ngoài cao lớn anh tuấn, chính là con trai thứ sáu của Đại lão gia, được gọi là Lục gia.
Lục gia đi một vòng các sảnh, sau đó tiến thẳng đến bên này. Ngồi ở nơi này đều không phải người tầm thường, hắn chào Vương Mẫu, Thiên soái trước rồi khẽ gật đầu với lão tổ Huyền Đô, cuối cùng chắp tay hành lễ với Thái Hoa Đạo Tôn.
Ngô Bình nói: “Lục gia đại giá quang lâm, không kịp đón từ xa!”
Lục gia cười nói: “Tôi không mời mà đến, mong Đại Thánh không thấy phiền”.
Rõ ràng hắn cũng nhìn ra tu vi cảnh giới của Ngô Bình, lúc trước Ngô Bình đã thể hiện chút tài năng, giết chết Nhân Trù Tử, thực lực như vậy có thể nói là rất khủng khiếp.
Ngô Bình: “Lục gia quá khen rồi”.
Lục gia cười nói: “Đại Thánh, chúng ta không cần khách khí với nhau, ở nhà tôi xếp thứ sáu, hơn Đại Thánh vài tuổi, nếu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng Lục gia, gọi anh xưng em”.
Lục gia này rõ ràng là muốn làm quen. Vung tay không đánh người vui cười, Ngô Bình nói: “Nếu Lục gia đã nói như vậy thì em cung kính không bằng tuân mệnh, em là Lý Huyền Bình, hân hạnh được gặp Lục gia”.
Lục gia này tên là Tô Diệc Hùng, là một người con khá tài giỏi của đại lão gia, hắn cười nói: “Các vị tiền bối cao nhân ở đây thì tôi cũng không làm phiền nữa, đổi hôm khác anh lại đến làm phiền cậu em vậy”.
Nói vài câu, Tô Diệc Hùng đã chào tạm biệt.