Lão tổ Huyền Đô nói: “Đúng vậy. Huyền Bình, trước khi đại họa ập đến, con tạm thời đừng đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên”.

Ngô Bình: “Sư tổ, tại sao vậy ạ?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đây là linh cảm của bọn ta, thân là Đạo Tôn, linh cảm của ta sẽ không sai đâu. Ta cũng từng gặp những Đạo Tôn khác, bọn ta đều cho rằng, đại họa lần này sẽ tiến hành ‘thu hoạch’ cường giả cảnh giới cao trong Nhân tộc”.

Ngô Bình: “Thu hoạch?”

Lão tổ Huyền Đô gật đầu: “Nói cách khác, những Đạo Tôn, Đạo Tổ như bọn ta, tám chín phần mười đều phải chết, trở thành vật hi sinh đầu tiên của đại họa”.

“Đây là âm mưu của Thần tộc sao?” Ngô Bình nghiến răng nói.

Lão tổ Huyền Đô khẽ lắc đầu: “Không phải, đây là vận mệnh, là thiên đạo, là sự biến đổi của vũ trụ. Bọn ta đều cho rằng, sau đại họa sẽ hình thành một thế giới rộng lớn mà thống nhất của người tu hành. Nếu như Nhân tộc có thể kiên trì đến cuối cùng, chắc chắn sẽ sản sinh ra càng nhiều Thiên Kiêu. Mà Huyền Bình con là một trong những hy vọng của Nhân tộc”.

Ngô Bình: “Sư tổ, nếu mạo hiểm lớn như vậy, tại sao người không bỏ trốn ngay đi?”

Lão tổ Huyền Đô khẽ thở dài: “Chuyện này sao có thể tránh né được? Đây là mệnh trời! Con phải biết rằng, những cường giả kỳ nguyên đó cũng có thể sẽ ngã xuống trong đại họa”.

Ngô Bình: “Đại họa lần này có ảnh hưởng gì đến Thần tộc không?”

Lão tổ Huyền Đô: “Bọn ta suy đoán, ảnh hưởng của đại họa lần này đối với Thần tộc e rằng không hề nhỏ hơn Nhân tộc, Thần tộc cũng phải có nhiều cường giả ngã xuống. Có thể lần này sẽ khiến thế lực thứ ba vùng dậy”.

Nói đến thế lực thứ ba, lão tổ Huyền Đô mang theo vẻ mặt sầu lo: “Cuối cùng sẽ như thế nào, thật sự khó mà nói!”

Phiêu Miểu: “Huyền Bình, con không cần phải nghĩ nhiều, bắt đầu từ bây giờ, nâng cao thực lực, thu thập tài nguyên, chờ đợi thời cơ thích hợp”.

Ngô Bình: “Nhưng con cảm thấy thế lực hiện tại của Đại Thiên Tôn cũng đã mạnh, lẽ nào ông ấy không thế thay đổi tất cả những chuyện này?”

Lão tổ Huyền Đô: “Hoàn toàn ngược lại, nguyên nhân chính là ngay cả Đại Thiên Tôn cũng không chắc chắn ứng biến được với đại họa, ông ta mới phát động mọi thứ này trước, thống nhất đại lục hồng hoang. Vốn dĩ kế hoạch này phải nghìn năm nữa mới tiến hành”.

Nói đến đây, ông cười nói: “Những chuyện này còn xa, Huyền Bình con không cần phải nghĩ nhiều. Mau đi tiếp khách đi”.

Ngô Bình đi đến chỗ khách mời, trong lòng lại vô cùng nặng trĩu, trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Cục diện sau này, bản thân mình có thể kiểm soát không, có thể bảo vệ được người bên cạnh không?

Lúc này, anh chợt nghe thấy một tiếng cười hư ảo: “Nghe nói nơi đây có Đan Vương xuất hiện, ra đây cho ông xem nào!”

Cùng với âm thanh lỗ mãng này là một người đàn ông vạm vỡ cao trăm thước đang nặng nề đáp xuống, đạp lún cả bục mây, phải một lúc lâu sau mới khôi phục lại bình thường.

Người đàn ông vạm vỡ này có một cái đầu không phải người, trên người phủ kín vảy nhỏ, không có tóc, mũi giống như củ tỏi, mắt giống như chuông đồng phát ra ánh sáng tím.

Bên hông gã ta treo một lò đan cao mấy chục thước, quanh lò đan cũng treo rất nhiều đầu lâu.

Nhìn thấy quái vật này, trong đám người có người hét toáng lên: “Là Nhân Trù Tử!”

Ngô Bình hỏi người bên cạnh: “Ai là Nhân Trù Tử?”

Có người nói: “Nhân Trù Tử là một thứ do Thần tộc và sinh linh hỗn mang sinh ra, thực lực vô cùng mạnh, thích ăn thịt người. Cái lò đan bên hông gã ta chính là dùng để hầm thịt người. Ôi, nghe nói gã ta từng ăn rất nhiều cường giả cấp Đạo Tổ, thậm chí còn từng ăn Đạo Tôn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play