Kim Song Nhi cười nói: “Dễ hiểu lắm ạ”.

Ngô Bình: “Luyện lại lò khác đi xem nào”.

Lần này, Kim Song Nhi đã làm mọi bước rất tốt, ngay khi mở lò đã có năm viên đan dược bay ra và rơi xuống tay cô ấy.

Ngô Bình nhìn thì thấy là đan dược nhất phẩm, hơn nữa không còn cách cấp vương phẩm bao xa nữa.

Anh cười nói: “Phải thế chứ! Kim Song Nhi, cô muốn nhận tôi làm sư phụ thật hả?”

Kim Song Nhi gật đầu kiên định: “Thì con gọi người là sư phụ nãy giờ còn gì?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chưa từng nhận đồ đệ luyện đan, mà cũng không muốn nhận. Thế này đi, tôi tạm thời sẽ là thầy dạy luyện đan của cô. Nếu cô học được và nổi tiếng rồi thì hãy tự mưu sinh bằng nghề luyện đan. Nhưng trước khi cô thành công thì cứ ngoan ngoãn làm đan đồng cho tôi đi đã”.

Kim Song Nhi cười nói: “Con biết rồi ạ”.

Dạy Kim Song Nhi luyện đan xong, Ngô Bình luyện chế được một ít đan dược thì trời đã sáng. Hôm nay chính là ngày cửa hàng đan dược của anh khai trương.

Cửa hàng của anh lấy tên chính thức là Đan Vương lâu, tên cửa hàng cũng chính là thân phận của anh.

Buổi lễ khai trương đương nhiên càng náo nhiệt càng tốt. Vì thế, Ngô Bình đã bày hơn một trăm vân đài. Các vân đài này lơ lửng trên không, bên dưới là bàn ghế, đủ chỗ cho rất nhiều người.

Ngoài vân đài ra, anh còn mua mười con thuyền tiên, chúng đều dài cả vài nghìn mét, trên thuyền cũng bày tiệc.

Tin tức lan đi, rất nhiều người tới xem náo nhiệt. Vì tiệc chiêu đãi rộng nên ai cũng được tham gia, có người lên vân đài, người lên thuyền tiên, sau đó bàn luận về Đan Vương Lâu.

“Lấy hẳn cái tên này nghe oách quá nhỉ!”, có người nói: “Bao năm rồi, Tiên giới có Đan Vương nào đâu”.

“Khoa trương thì có ích gì, vấn đề là đặt tên vậy dễ đắc tội với người khác lắm”.

“Họ lấy tên vậy chắc có Đan Vương thật đấy”.

“Đùa nhau à! Nếu có Đan Vương thì ai chẳng biết, còn chờ đến bây giờ ngồi đoán già đoán non chắc?”

“Cái tên không quan trọng, lát phải xem có mua được đan dược ở đây không đã”.

Người đón khách là Đào Như Tuyết, sau này cô ấy sẽ là chủ của Đan Vương Lâu nên bây giờ buộc phải lộ diện, còn Ngô Bình chỉ đứng phía sau.

Lúc này, bỗng có một con tàu chiến khổng lồ xuất hiện rồi dừng ở cách đó không xa, con tàu che mất ánh sáng mặt trời, tạo ra một bóng râm che kín Đan Vương Lâu.

Mọi người đều nhìn thấy nó, lập tức có người hô lên: “Là tàu chiến của Lục gia!”

Thấy thế, Ngô Bình cau mày. Liễu Chí Mưu cũng nghiêm mặt nói: “Công tử, Lục gia này là con trai thứ sáu của anh cả Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn cũng có anh ư?”

Liễu Chí Mưu gật đầu: “Anh cả của Đại Thiên Tôn vốn là người phàm, nhưng Đại Thiên Tôn nổi dậy xong thì cũng được ké chút hào quang. Nhờ uống đan dược mà người này cũng thành một Đại Đạo Quân rồi, người ngoài đều gọi ông ta là đại lão gia”.

“Đại lão gia này chẳng có bản lĩnh gì, chỉ lấy vợ sinh con là giỏi. Khi còn là người phàm, vì vừa xấu vừa nghèo nên 40 tuổi rồi, ông ta cũng không lấy được vợ. Sau này thành Đại Đạo Quân và biến thành một chàng trai tuấn tú, cứ rảnh ra là ông ta lại xuống nhân gian yêu đương nhăng nhít. Mà lần nào cũng sinh ra một người con, cứ thế tính đến nay, ông ta đã có cả trăm người phụ nữ ở đế đô rồi”.

“Vì quá đông con nên đại lão gia đặt tên con theo thứ tự luôn, cứ lần lượt gọi là Đại gia, Nhị gia, Tam gia… Lục gia này là người xuất sắc nhất trong mấy người con của lão, chủ yếu là có tài buôn bán đan dược, hắn có đến mấy trăm thầy luyện đan dưới trướng đấy, trong đó có ba thầy luyện đan năm sao, chín đại sư luyện đan bốn sao”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play