Chương 430

“Tránh ra nào!”, người công nhân dẫn đường la lớn lên để mọi người nhường đường.

Ngô Bình đi xuyên qua đám đông thì nhìn thấy vị trí đào móng có một con mương, dưới đó toàn là xương trắng. Do trước đó, các công nhân không biết nên cứ đào xới nên nhiều khúc xương đã bị vỡ.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên các khúc xương ấy có một màn sáng màu đen rất mạnh.

Anh híp mắt lại nói: “Mọi người tạm nghỉ đi, ngày mai sẽ làm tiếp, tiền công vẫn tính như thường”.

Các công nhân nghe thấy thế thì hoan hô rồi rời đi. Chỉ có các thợ cả ở lại để nghe Ngô Bình phân phó.

Ngô Bình: “Các anh cho vài người quây chỗ này lại, đừng cho ai tới gần”.

Mấy người đó gật đầu rồi đi làm ngay.

Đường Tử Di thấy Ngô Bình có vẻ nghiêm túc thì hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”

Ngô Bình thở dài: “Nếu anh đoán không nhầm thì có người từng bày bố ma trận Bạch Cốt ở đây”.

Đường Tử Di ngẩn ra: “Cái gì cơ?”

“Đó là một loại trận pháp tà công, có thể tu luyện ra tà lực. Tà lực này có thể dễ dàng gi3t ch3t cường giả cảnh giới Võ Thần, Võ Vương nên rất lợi hại”, Ngô Bình nói tiếp: “Nhưng tu luyện công pháp này cần giết hại rất nhiều mạng người vô tội, dù có người dám làm thì khéo mới giết được mấy người đã bị bắt rồi”.

“Nhưng sao ở đây lại có ma trận Bạch Cốt?”, Đường Tử Di tò mò hỏi.

Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Chiến tranh, chỉ có thời chiến tranh mới có người dám làm vậy. Tử Di, em nhờ người điều tra xem thời Nhật Bản xâm chiếm nước ta, đây có phải nơi từng diễn ra các vụ tàn sát không”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, em quen mấy người chuyên nghiên cứu về thời nước ta bị Nhật Bản xâm chiếm, để em hỏi họ”.

Đường Tử Di đi gọi điện thoại, còn Ngô Bình thì nhìn chăm chú vào những khúc xương ấy đến mức nhíu chặt hàng lông mày lại.

Ma trận Bạch Cốt này đã được bí mất vận hành từ cả trăm năm trước, hơn nữa còn được che giấu rất kỹ. Như vậy chứng tỏ người bày trận cố ý làm vậy, chỉ cần người đó chưa chết thì kiểu gì cũng đến.

“Ma trận này chục năm thì nhỏ, nhưng trăm năm thì lớn. Trận pháp này cách cuộc đại chiến của một trăm năm trước cũng không xa”, Ngô Bình lẩm bẩm: “Mình phải báo cho sư phụ biết mới được”.

Anh lập tức gọi cho Dương Mộ Bạch để kể lại sự tình. Ông ấy nghe xong thì ngạc nhiên nói: “Sư đệ, ma trận này lợi hại vậy sao?”

Ngô Bình: “Sư phụ, bên dươi đại trận có chôn một tượng ma. Tượng ma đó sẽ hấp thu xương cốt cả trăm năm rồi nên đáng sợ lắm. Nhỡ có ai lấy được thì thực lực sẽ tăng mạnh trong một thời gian ngắn đấy”.

Dương Mộ Bạch hỏi: “Sư đệ, người tu luyện tà công có mạnh không?”

Ngô Bình thở dài: “Ví dụ như em chẳng hạn, nếu em luyện hoá tượng ma ấy thì chưa tới một tháng, em đã có thể giết được đại cao thủ cảnh giới Võ Thần rồi”.

Dương Mộ Bạch hoảng hốt: “Sư đệ, anh sẽ nghĩ cách liên lạc với sư phụ, cậu chờ tin của anh nhé”.

Lúc này, trên chiếc cầu lớn của vịnh Bạch Long, một chiếc xe Đông Doanh đang đỗ. Một ông già hơn sáu mươi tuổi mặc áo màu xám đang dùng ống nhòm quan sát tình hình bên dưới.

Khi nhìn thấy trên mặt đất có nhiều bộ xương màu trắng được đào lên thì mặt ông ta lập tức trắng bệch ra như tờ giấy, ông ta lẩm bẩm: “Toang rồi! Nửa năm nay không chú ý quan sát tình hình bên này, thật không ngờ lại có người xây nhà lên trên, lại còn đào cả đại trận mà chủ nhân đã bố trí lên. Không xong rồi, phen này trời sập rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play