Ngô Bình lắc đầu: “Ngược lại đấy, sau này sẽ ngày càng nguy hiểm. Bởi vì trình độ của ông càng cao, đan dược luyện chế ra càng phức tạp, độc tố của đan dược phức tạp cũng nhiều và mạnh hơn. Ông không còn kiên trì được lâu nữa đâu. Vậy nên, đan độc này không trị cũng đành thôi”.
Lúc này, có người lên tiếng: “Không trị được thì nói không trị được. Dông dài như thế làm gì!”
Hoá ra cô Minh ban nãy cũng đến đây, một trong bốn người đàn ông đi theo vừa lên tiếng châm chọc anh.
Thấy năm người này ngồi xuống, Ngô Bình cũng mặc kệ, nói với cậu trai kia: “Hãy mang hai lạng lá trà đến đây, tôi tự pha trà”.
Cậu trai vừa bưng một chén trà cho người khác, nghe vậy bèn cười nói: “Thưa anh, trà do chị tôi pha là vô địch thiên hạ. Hơn nữa, trà do chị ấy sao, chỉ có chị ấy biết pha. Vẫn nên để chị ấy pha đi ạ”.
Ngô Bình lại lắc đầu: “Trà này khá thú vị, pha cũng khá tốt, nhưng chưa hoàn hảo”.
Nghe anh nói vậy, cô Minh bèn đáp trả: “Người pha trà là cô La Khởi Vân, cháu gái của Trà Thánh, cũng là bạn thân của tôi. Anh lại bảo cô ấy pha chưa hoàn hảo ư?”
Ngô Bình nói: “Ngay cả Trà Thánh cũng chưa chắc biết cách pha loại trà này. Pha trà tinh túy đến cực điểm cũng giống như thu đan trong lúc luyện đan. Nếu thu đan không được thực hiện tốt thì cho dù đan dược có tốt đến đâu cũng sẽ không phát huy hiệu quả”.
Nghe vậy, Liễu Chí Mưu giật mình: “Công tử, như vậy pha trà cũng cần có bí kíp như đan quyết sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Phương pháp pha trà tên là Lục Tự Quyết”.
Cô gái pha trà bưng khay trà và bình trà đi tới, cười nói: “Công tử còn biết cả Lục Tự Quyết, tôi thật khâm phục công tử. Ông nội tôi nói tôi pha trà không được hoàn hảo, mong anh cho tôi lời khuyên”.
Nói xong cô ấy khẽ gật đầu, nhìn về phía cô Minh.
Cô Minh cười và nói: “Khởi Vân, tại sao hôm nay cô lại sắp xếp một quầy hàng ở đây?”
La Khởi Vân mỉm cười và nói: “Ông nội tôi nói rằng những người đến tham gia hội Đan Đạo đều là những bậc thầy về thưởng trà, vì vậy ông đã bảo tôi mang một số loại trà để hỏi tất cả những người yêu trà, hy vọng rằng họ có thể cho ý kiến có giá trị”.
Cô Minh: “Hóa ra là thế”.
Ngô Bình cười nói: “Trà nhà cô uống rất ngon, quả không hổ danh Thánh Trà”.
La Khởi Vân nói: “Cảm ơn lời khen ngợi của anh, chính tôi đã sao những lá trà này đấy”.
Ngô Bình: “Vậy thì còn tuyệt vời hơn, đặc biệt là loại trà này, hương thơm của trà ở hai giai đoạn cuối có thể được coi là thượng phẩm”.
La Khởi Vân sửng sốt, không có nhiều người yêu trà có thể chia mùi thơm của trà thành các giai đoạn khác nhau, hơn nữa Ngô Bình còn chưa uống đã biết rằng mùi hương của hai giai đoạn cuối là tuyệt diệu nhất!
Cô ấy khẽ thở dài, nói: “Lúc sao trà, bởi vì không thể khống chế tốt, tôi đã nhờ ông nội giúp sao trà lần cuối, cho nên ba giai đoạn cuối cùng của trà mới càng thêm hoàn hảo. Công tử, anh thật sự là một chuyên gia thưởng trà!”
Vừa nói, cô ấy vừa lấy trà ra, pha một tách trà thơm ngát đưa cho Ngô Bình. Khi pha trà, cô ấy sử dụng hai bí kíp trong Lục Tự Quyết, thủ pháp rất điêu luyện.
Ngô Bình cảm ơn, anh cầm chén trà lên ngửi, cười nói: “Trà ngon!”
Lý do tại sao anh quan tâm đến trà là vì với tư cách là một đại sư luyện đan, anh rất giỏi trong việc sao trà. Một nguyên nhân khác là đế quốc Thiên Võ có rất nhiều vườn trà, anh rất muốn nghiên cứu ra nhiều giống trà hơn để thu nhập của nông dân trồng trà có thể cao hơn.
La Khởi Vân mỉm cười và nói: “Cảm ơn công tử đã khen ngợi. Mong công tử hãy chỉ dạy”.