Đào Như Tuyết không ở đó, Tiên Nhi nhớ mẹ, khóc đòi Đường Tử Di đưa cô bé qua, giờ đang chạy quanh cửa hàng.

Lúc Ngô Bình đến thì Tiên Nhi đang cầm một viên Đại La Kim Tiên, coi như banh bóng mà ném xuống sàn chơi đùa, một đám người đuổi theo sau gọi “Bà cô nhỏ của tôi ơi” “tiểu tổ tông ơi” nhưng chẳng thể nào đuổi kịp cô bé.

Ngô Bình vội ôm lấy Tiên Nhi, nói: “Tiên Nhi, khó khăn lắm bố mới luyện được đấy, đừng vứt nữa”.

Tiên Nhi cười hihi, nói: “Bố, mẹ không cho con ra ngoài chơi, bố có thể dắt con đi không?”

Ngô Bình hỏi: “Con muốn đi đâu chơi?”

Tiên Nhi khá dễ tính, nói: “Đâu cũng được ạ”.

Ngô Bình thường rất ít khi chơi được với trẻ con, nhưng lại không nỡ từ chối: “Được, chúng ta ra ngoài chơi”.

Anh gọi thêm Đào Như Tuyết, dắt con gái đến con phố tấp nập, phố ở đế đô vừa sạch vừa rộng, hai bên có đủ không gian để bày sạp, chơi có, ăn có, mặc có, thứ gì cũng có.

Ngô Bình đi được một đoạn thì nhìn thấy một quầy nặn đường. Người nặn đường đó là thần tiên, người đường được anh ta nặn rất đẹp, có cô gái xinh đẹp, cũng có công tử anh tuấn, có chó con dễ thương và cả hổ dũng mãnh. Hơn nữa, những người bằng đường này đều sinh động như thật, có thể tự chuyển động, thậm chí còn biết ca hát nhảy múa.

Việc này cực kỳ thu hút trẻ con, trẻ em bao vây chật như nêm để xem, nhưng con cái nhà bình thường làm gì có tiền mua, chỉ có thể đứng xem cho đỡ ghiền thôi.

Tiên Nhi lập tức không đi nữa, kinh ngạc thốt lên: “Kẹo tạo hình đẹp quá”.

Ngô Bình cười nói: “Tiên Nhi thích thì bố sẽ mua cho con”.

Đi đến quầy hàng, anh hỏi: “Chủ quầy, kẹo mạch nha này bán thế nào?”

Chủ quầy cười đáp: “Hình nhỏ thì ba trăm đồng Thần Long, hình lớn thì hai nghìn”.

Dù nơi này là Đế Đô, thì một bữa cơm của người bình thường cũng chỉ tiêu xài từ ba đến năm đồng Thần Long thôi. Kẹo mạch nha tạo hình này có giá tận ba trăm, con cái của gia đình tu sĩ bình thường khó lòng mua được.

Ngô Bình khẽ gật đầu, nói với Tiên Nhi: “Con thích cái nào thì chọn đi”.

Tiên Nhi muốn một con sư tử màu trắng, một con hổ nhỏ màu đỏ, bốn người đẹp, hai con chó con và một vài con gà, con vịt, con cừu, gom tất cả lại là có thể mở một trang trại rồi.

Sau đó cô bé còn yêu cầu làm lại ba hình người nho nhỏ, bao gồm bố, mẹ và cô bé, cả nhà vui vẻ sống ở trang trại.

Tiên Nhi muốn mua khá nhiều, nên gia đình ba người họ đứng đó chờ.

Lúc này, một cậu nhóc chừng bảy, tám tuổi dẫn người hầu đến. Nhìn thấy kẹo tạo hình, cậu ta lập tức xô đẩy đám đông, khiến mấy đứa trẻ con đều ngã xuống đất.

Nhận ra người vừa xuất hiện, mấy đứa trẻ lập tức chạy đi như thể gặp phải ác quỷ.

Thằng nhóc đứng trước mặt Tiên Nhi, bảo rằng: “Làm cho tôi một người đẹp không mặc quần áo”.

Người tạo hình kẹo sững ra: “Thưa cậu, cô bé này đang đợi, tôi phải làm cho cô bé trước”.

Thằng nhóc sa sầm mặt: “Dám bảo tôi chờ? Có tin tôi đập nát quầy hàng này không?”

Tuy người bán kẹo là Thần Tiên, nhưng ở Đế Đô này thật sự chẳng là gì, vội vàng nói: “Xin cậu nguôi giận, để tôi hỏi xem sao”.

Anh ta nhìn sang Ngô Bình bằng ánh mắt cầu cứu.

Ngô Bình không có ý kiến gì, chờ một tí là được, anh cũng không muốn chủ quầy khó xử.

Tiên Nhi khẽ khịt mũi. Cô bé rất ghét thằng nhóc này, thật bất lịch sự, bèn bảo: “Bố ơi, con muốn mua mấy cái đã được làm xong thôi ạ, phần còn lại không cần nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play