Lý Cuồng Đồ tát vào mặt Tống Nguyên Côn khiến khoé môi ông ta chảy máu.
Tống Nguyên Côn nghiến răng, cười lạnh lùng: “Thời gian của các người không còn nhiều đâu!”
Ngô Bình hỏi: “Chống lưng cho ông là Hà Vĩnh Nghiệp, quan lớn của Tiên Đình nhỉ?”
Tống Nguyên Côn cười khẩy: “Đúng thế! Năng lực hiện tại của Tiên Đình đã khác xưa. Ở đại lục Hồng Hoang, không một ai có thể đối chọi với Tiên Đình!”
Ngô Bình bảo: “Hy vọng lát nữa ông vẫn có thể ngạo mạn như thế. Áp giải xuống!”
Lúc này, hoá thân Thanh Minh của Ngô Bình đang đóng quân ở Nam Thiên Môn. Trong khoảng thời gian này, anh ta đã chinh chiến hàng chục lần, lập vô số công trạng và kết giao với rất nhiều nhân vật tầm cỡ của Tiên Đình.
Lòng anh ta thoáng động, nhận được tin từ Ngô Bình. Ngô Bình bảo Thanh Minh đi gặp một quan lớn của Tiên Đình, tên là Hà Vĩnh Nghiệp.
Hiện nay, ngoài Thiên soái, Thanh Minh là công thần số một của Tiên Đình, uy danh rất lớn. Dạo trước, người tên Hà Vĩnh Nghiệp kia còn từng ghé thăm anh ta, khách sáo hệt như bậc con cháu vậy.
Anh ta lập tức dẫn binh lính đến Tiên Đình gặp Hà Vĩnh Nghiệp. Hai bên vừa gặp nhau, Thanh Minh liền kể rõ đầu đuôi với Hà Vĩnh Nghiệp, bảo rằng có người tên Tống Nguyên Côn tự xưng là họ hàng của Hà Vĩnh Nghiệp, đã mạo phạm bạn của anh ta.
Hà Vĩnh Nghiệp vừa nghe xong, lập tức cử người đến Cự Linh Tông xử lý chuyện này, đồng thời giữ Thanh Minh lại, thết tiệc rồi uống rượu chuyện trò.
Chẳng bao lâu sau, sứ giả của Hà Vĩnh Nghiệp đã đến Cự Linh Tông. Trưởng lão đã đầu hàng của Cự Linh Tông liền đưa sứ giả đến gặp Ngô Bình.
Ngô Bình sai người đưa Tống Nguyên Côn đến lần thứ hai, bảo sứ giả gặp mặt ông ta.
Tống Nguyên Côn nhận ra sứ giả, thấy sứ giả đã đến lập tức mừng rỡ kêu lên: “Mong ông Hà làm chủ giúp tôi!”
Sứ giả lại lạnh lùng liếc nhìn Tống Nguyên Côn, lãnh đạm nói: “Ông chủ nhà tôi nói mình không có loại họ hàng có mắt không tròng này. Từ nay về sau, không được nhắc tên huý của ông chủ nữa, bằng không, giết bất luận tội!”
Nghe xong, gương mặt Tống Nguyên Côn xám xịt. Sao lại như thế này?
Sứ giả cúi người trước Ngô Bình: “Kính chào đại đế Thiên Võ. Ông chủ nhà tôi gửi lời chào hỏi đến ngài ạ”.
Ngô Bình đáp: “Nói hay lắm”.
Nói thêm vài lời khách sáo, sứ giả bèn rời đi.
Tống Nguyên Côn tuyệt vọng ngồi dưới đất, cảm thấy hối hận vô cùng, tự biết hôm nay có thể lành ít dữ nhiều rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, Tống Nguyên Côn nghiến răng, quỳ sụp xuống đất: “Bệ hạ, tôi có một báu vật, hy vọng có thể dùng nó đổi một mạng!”
Ngô Bình nhướng mày: “Ồ, có báu vật gì, nói ra nghe thử xem”.
Tống Nguyên Côn nói: “Bệ hạ, Cự Linh Tông chúng tôi có một báu vật, Cự Linh Kinh đã được lĩnh ngộ từ đó. Có điều Cự Linh Kinh vô cùng sâu xa, tổ tiên lập phái của chúng tôi cũng chỉ lĩnh hội được một phần rất nhỏ”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy rốt cuộc đó là báu vật gì?”
Tống Nguyên Côn đáp: “Thật ra tôi cũng không biết, bởi báu vật đó vô cùng kỳ diệu, thứ mà mỗi người nhìn thấy đều khác nhau. Ví dụ như thứ mà tôi từng nhìn thấy là một con cá lớn bay giữa không trung, thân mình chi chít phù văn. Nhưng sư tôn của tôi lại nhìn thấy chiếc đĩa vàng xoay tròn trong không trung, phát ra vô số phù quang”.