Chương 420

Thấy đại trận sắp mở, Ngô Bình giậm chân, một lượng lớn lực hỗn loạn truyền xuống đất, rót vào đại trận. Trung tâm của đại trận chính là lực trật tự, lực hỗn loạn này mà vào thì trận pháp lập tức bị vô hiệu.

Chớp mắt, lửa thần biến mất, đại trận lụi tàn, Thần Vương kia sững sờ, chuyện gì vậy, ai đã phá hoại đại trận?

Một canh giờ sau, trận chiến kết thúc, Ngô Bình cho người đếm đầu người, dọn dẹp chiến trường.

Sau trận đại chiến, thành Đại Dã dường như biến thành một đống đổ nát. Trận chiến này đã giết chết hơn sáu trăm nghìn quân địch, trong đó có năm vị Thần Vương, một trăm hai mươi bốn Đại Thần, năm mươi thần thuật sư, đồng thời thu hoạch được một lượng lớn trang bị.

Lúc nhận được báo cáo của Ngô Bình về chiến sự qua quân thư, Thiên soái vỗ bàn, cười ha hả: “Hay! Đã lấy được thành Đại Dã rồi, các tướng nghe lệnh, lập tức tập kết tất cả binh lực, tấn công trọng điểm quân sự thứ nhất của quân địch, thành Lâm Binh!”

Các tướng lĩnh đi sắp xếp ngay, Thiên soái ra lệnh Ngô Bình lập tức tới báo cáo!

Nhận được mệnh lệnh, Ngô Bình khẽ cười, Thiên soái này cũng điềm tĩnh thật đấy, cuối cùng ông ấy cũng đã chịu gặp mình rồi. Sau khi dặn dò đôi ba câu, anh một mình tới lều lớn của Thiên soái.

Ngô Bình đi đến không gian bí ẩn ở bầu trời phía trên nước Long, phát hiện có rất nhiều lối đi trong thời không này, cũng không biết thông với những duy độ nào. Lúc này, một toà cung điện sừng sững xuất hiện trong màn sương ánh sáng. Trước điện có hai trăm thị vệ đứng hai bên trái – phải. Những thị viện này đều là Chân Tiên lớn mạnh, có khí tức rất khủng khiếp.

Anh bước thẳng vào đại điện, nhìn thấy một ông lão râu bạc, phong độ nho nhã, mặc áo dài màu xanh nhạt, đang mỉm cười nhìn anh.

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy người này có phong độ phi phàm nhất, chắc chắn là Thiên soái. Anh chắp tay chào: “Mạt tướng Ngô Tiểu Bình, kính chào Thiên soái!”

Thiên soái khẽ mỉm cười: “Ngô tướng quân đã giành được thành Đại Dã, lập công lớn. Cậu muốn được thưởng gì?”

Ngô Bình chớp mắt: “Thiên soái, có thể chọn phần thưởng gì cũng được sao?”

Nghe anh hỏi vậy, những người xung quanh đều trưng ra vẻ mặt quái lạ. Thiên soái bật cười ha ha: “Cũng không thể nói là chọn gì cũng được, nhưng chỉ cần yêu cầu hợp lý, bản soái đều có thể hứa với cậu”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Mạt tướng không quan tâm đến phần thưởng này kia, chỉ cần có thể giết nhiều Thần tộc là được”.

Thiên soái cười hỏi: “Ồ, cậu không cần phần thưởng sao?”

Ngô Bình đáp: “Nếu Thiên soái muốn thưởng, mạt tướng cũng sẽ không chối từ”.

Thiên soái cười ha ha: “Tiểu tướng nhà cậu thú vị đấy. Tôi sẽ không thưởng cho cậu bây giờ. Sắp tới chúng tôi sẽ quyết chiến với quân chủ lực của Thần tộc. Cậu có sẵn sàng xuất chinh cùng bản soái không?”

Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm túc: “Sẽ quyết đấu chủ lực sao? Không biết hai bên có bao nhiêu người nhỉ?”

Thiên soái đáp: “Phía Thần tộc có ít nhất mười lăm triệu tinh binh, Thần Đế trấn thủ, còn có các loại vũ khí mạnh. Trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của nước Long, sự sống còn của đại lục Côn Luân, thậm chí là vận khí của Tiên Giới suốt một thời gian dài trong tương lai”.

Ngô Bình nói: “Trận chiến quan trọng như vậy, Tiên Đình chắc chắn sẽ dốc toàn lực. Thiên soái, một tiểu tướng như tôi e rằng không có tư cách tham gia trận đại chiến này”.

Thiên soái lãnh đạm nói: “Thực lực và bản lĩnh của cậu đều xếp hàng đầu. Thành Đại Dã có rất nhiều mãnh tướng đã bại trận, nhưng cậu lại thắng rất dễ dàng, điều này chứng minh cậu rất có năng lực. Ngô tướng quân, bản soái hy vọng cậu tham gia trận chiến chủ lực lần này. Nếu thắng trận, bản soái nhất định sẽ cho cậu phần thưởng khiến cậu hài lòng”.

Ngô Bình mỉm cười: “Cảm ơn Thiên soái đã xem trọng tôi. Mạt tướng chắc chắn sẽ dốc hết sức mình!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play