Chương 419

Ngô Bình gật đầu, anh thấy Đường Minh Huy thật lòng muốn nâng đỡ mình, vì thế không từ chối nữa mà nói: “Cảm ơn chú”.

Ông ấy vui vẻ nói: “Chạy mấy vòng với chú đi!”

Ngô Bình thật sự không muốn chạy với Đường Minh Huy chút nào, anh thích dạy Đường Tử Di luyện thể hơn, ít sao còn được động chạm vào người cô ấy.

Nhưng giờ thì anh không thể từ chối Đường Minh Huy được, cho nên đành gượng cười đồng ý. Đường Tử Di thấy thế thì bực mình rồi lườm nguýt bố mình.

Đường Minh Huy rủ Ngô Bình chạy bộ, nhưng thực chất là có chuyện muốn nói với anh, đại khái là ông ấy mong anh hãy đối xử tốt với Đường Tử Di, phải yêu thương cô ấy…

Ăn sáng xong, vợ chồng Đường Minh Huy, Đường Tử Di, Đường Thời Lộc và Ngô Bình cùng đến công ty tham gia cuộc họp cổ đông.

Trước đó, Đường Minh Huy đã nói cho Ngô Bình biết cuộc họp hôm nay có hai quyết định. Thứ nhất là tiến công vào thị trường phỉ thuý, dùng đó làm nền móng để xây dựng một thị trấn phỉ thuý đứng đầu toàn quốc.

Thứ hai là dùng tầm ảnh hưởng của nhà họ Đường để gây dựng một trung tâm giao dịch tranh chữ. Nơi này sẽ diễn ra các hoạt động giám định, đấu giá, thế chấp, định giá, tham quan và tiêu thụ.

Hiện giờ, các cổ đông chưa thống nhất về hai vấn đề này, việc Đường Minh Huy cần làm chính là thuyết phục các cổ đông nhỏ đồng ý.

Đây là hai việc mà đường Thời Lộc ấp ủ đã lâu, ông cụ rất mong Đường Minh Huy có thể thực hiện được.

Tổng công ty của tập đoàn Đường Thị nằm ở toà nhà lớn Đường Đế, toà nhà này cao mười tầng, đây chính là một trong những biểu tượng của Vân Kinh.

Trên tầng chót của toà nhà này có một phòng học lớn được bày trí xa hoa như cung điện.

Lúc này, các cổ đông đều đã tới, chỉ còn chờ mỗi nhà Đường Minh Huy.

Đường Minh Huy ngồi ở vị trí chủ chốt trong phòng họp, Đường Tử Di ngồi ghế đầu ở phía bên trái bố mình, còn Ngô Bình thì ngồi cạnh cô ấy.

Thấy có người lạ mặt tới, ai nấy đều tò mò không biết anh có lai lịch thế nào.

Ngô Bình vừa liếc nhìn đã thấy hai người quen, đó là Kim Vĩnh Lợi và Nhậm San San – con gái của Nhậm Thiên Thắng ở Hải Thành.

Lúc nhìn thấy Ngô Bình, Kim Vĩnh Lợi lập tức tỏ thái độ chán ghét và coi thường, anh ta hừ lạnh một tiếng. Nhậm San San chỉ liếc nhìn Ngô Bình rồi ngoảnh sang chỗ khác.

Đường Minh Huy cười nói: “Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu”.

Một ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười hiền từ nói: “Minh Huy, anh còn sức trẻ nên để anh làm chủ, như vậy mọi người cũng yên tâm”.

Đường Minh Huy cười nói: “Chú Viên quá khen, cháu vẫn ít tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều nên cần các bác các chú và các anh em chỉ dạy”.

“Ha ha, chú đừng khiêm tốn, bọn anh đều rất phục năng lực của chú. Sơn trang Thái Khang kiếm được một khoản tiền lớn, vịnh Bạch Long chắc cũng không kém cạnh. Chú đúng là thần tài dẫn đường cho mọi người!”

Một người đàn ông ngoài 50 tuổi mặc âu phục màu xám cười nói.

Đường Tử Di nói nhỏ với Ngô Bình: “Đây là hai cổ đông lớn nhất bên ngoài của nhà họ Đường. Ông già già kia là Viên Thiên Vọng, ông ấy là nhà sưu tầm, cũng là bậc thầy vẽ tranh. Ông ấy là chủ của cung trưng bày mỹ thuật quốc gia, kiêm hội phó hiệp hội mỹ thuật. Ông ấy có ba phòng triểm lãm riêng, nói chung là một nhân vật tầm cỡ trong trong giới tranh chữ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play