Chu Nguyên Thông đáp: “Bốn Tán Tiên lớn đương thời. Khi còn là Địa Tiên, họ đã giết Thiên Tiên như chơi vậy. Nay tất cả đều là Đạo Quân, năng lực khủng khiếp hơn xưa. Có điều bốn người này đều đã bị Đại Thiên Tôn thu phục”.
Ngô Bình nói: “Xem ra Đại Thiên Tôn nhất định muốn kiểm soát đại lục Côn Luân”.
Chu Nguyên Thông bảo: “Đại Thiên Tôn buộc phải kiểm soát. Trên đại lục Côn Luân có hai khu vực cấm sinh mệnh. Chú từng đến đó chưa?”
Đương nhiên Ngô Bình biết đại lục Côn Luân có hai khu vực cấm sinh mệnh rộng lớn. Nhưng ngay cả nước Long và Tiên quốc năm xưa còn chưa bao giờ dây vào nơi quỷ quái ấy, nên anh không hề có dự định khám phá khu vực đó.
Chu Nguyên Thông nói: “Hai nơi này, một nơi có các Thánh đang ngủ say, nơi còn lại là Binh tộc hùng mạnh đang ngủ say”.
Ngô Bình giật mình: “Có các Thánh đang ngủ say ư? Có cả Binh tộc?”
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Nghe họ nói rằng có lẽ một tai kiếp lớn sẽ xảy đến trong tương lai gần. Điều này có thể sẽ khiến các Thánh và Binh tộc tỉnh giấc, ra khỏi khu vực cấm”.
Ngô Bình nói: “Xem ra Thần tộc đột nhiên muốn giành lấy đại lục Côn Luân, e rằng cũng có suy nghĩ này. Em còn nghe nói có một vị thần muốn luyện hoá đại lục Côn Luân”.
Chu Nguyên Thông cười khẩy: “Nằm mơ! Kẻ đó muốn luyện hoá đại lục Côn Luân thì có lẽ phải nhận được sức mạnh từ các Thánh và Binh tộc. Nhưng kẻ đó chắc chắn sẽ không thành công”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu các Thánh tỉnh giấc, kết quả sẽ ra sao?”
Chu Nguyên Thông đáp: “Đại Thiên Tôn nắm giữ Thánh Hoàng Lệnh trong tay, một khi Thánh Hoàng Lệnh xuất hiện cũng như Thánh Hoàng đích thân đến vậy. Các Thánh sẽ làm việc ở bên cạnh Đại Thiên Tôn”.
Ngô Bình nói: “Chẳng trách Đại Thiên Tôn dám đối đầu với Thần tộc. Đại Thiên Tôn thật sự có cơ sở đó”.
Chu Nguyên Thông bảo: “Đúng vậy. Đại Thiên Tôn lên kế hoạch đã nhiều năm rồi, chỉ cần ra tay thì chắc chắn là chuyện trọng đại”.
Hai người đang trò chuyện thì không gian phía sau đột nhiên bị xé rách, xông ra từ bên trong là hàng vạn binh mã Thần tộc, đánh thẳng về phía đại quân của Chu Nguyên Thông.
Chu Nguyên Thông cả kinh, lập tức điều động binh mã chuẩn bị nghênh chiến quân địch. Nhưng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, mà đối phương có hai cao thủ cấp đại thần thống lĩnh, vừa lao đến đã đối phó với Chu Nguyên Thông, người còn lại thì chém giết tướng quân còn lại.
Ngô Bình cất tiếng: “Xem thường tôi à?”, nói đoạn, anh vung nắm đấm vào đại thần kia.
Anh vừa vung nắm đấm, đại thần kia liền kinh ngạc, vội vàng dùng cả hai tay để tiếp chiêu. Nắm đấm va chạm nhau, một tiếng động lớn rền vang, đại thần kia bị đấm văng mấy trăm mét, ngã mạnh xuống một quả núi lớn, một lúc sau vẫn không có động tĩnh.
Ngô Bình ném ra hàng vạn lá bùa. Những lá bùa này lập tức xếp thành người giấy, biến thành người khổng lồ mười mét, cầm đại đao dài bốn mươi mét, chém về phía mấy vạn binh Thần tộc.
Chu Nguyên Thông và đối phương chiến đấu dữ dội đến mức không thể tách rời. Ngô Bình ngâm một hồi dài, đây là thuật chúc phúc mà chỉ Đại Thánh mới thực hiện được, ánh sáng màu vàng từ trên trời rơi xuống. Sau khi các chiến binh của Chu Nguyên Thông được ánh sáng vàng chạm vào người, sức lực lập tức tăng vọt, không còn sợ đao thương, vừa gầm thét vừa lao thẳng về phía đại quân Thần tộc.
Chu Nguyên Thông cũng vực dậy thần uy, chém chết gã Đại Thần kia. Đội quân của Thần tộc mất đi thủ lĩnh, lập tức tan đàn xẻ nghé. Chu Nguyên Thông dẫn người đuổi theo chém giết.
Trong một thời không thần bí trên bầu trời nước Long có một đám người đang dõi theo tình hình trận chiến ở phía xa. Ngay khi hai vị Đại Thần dẫn theo mấy chục nghìn quân lính Thần tộc xông tới, bọn họ đều tưởng Chu Nguyên Thông sẽ bại trận, còn định phái người đến cứu viện.