Thiên thạch bị anh đánh vỡ, toàn bộ lực hỗn loạn đều bị anh hấp thụ hết, khiến anh rơi vào trạng thái hỗn loạn. Thậm chí trật tự pháp tắc xung quanh anh cũng bị xáo trộn theo. Cơ thể của anh dần trở nên vặn vẹo và mờ dần. Cái mũi bỗng biến mất rồi lại xuất hiện đột ngột. Thậm chí trên mặt anh có thêm mấy con mắt đồng loạt chớp chớp, trông cực kỳ khủng bố.

Anh dựa vào truyền thừa và kinh nghiệm của vị cao thủ từng kiểm soát lực hỗn loạn kia, cùng với thực lực mạnh sẽ và sự trợ giúp của Thanh Minh mới dần dần nắm giữ được nguồn năng lượng này. Sau ba ngày tranh đấu, cuối cùng anh cũng trấn áp được lực hỗn loạn, ép nó vận chuyển theo một tuyến đường cố định trong cơ thể của anh.

Anh chia quá trình tu luyện thành bốn phần. Đầu tiên là luyện hóa lực hỗn loạn, anh đã làm được. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Tiếp theo anh phải lợi dụng nguồn sức mạnh này để nâng cao thực lực và tu vi của bản thân. Anh bất ngờ phát hiện dường như có thể mượn nó để thực hiện “Đoạt Thiên” hoàn chỉnh.

Thiên Đạo vốn là lực trật tự, còn lực hỗn loạn lại là khắc tinh của trật tự. Nếu anh khống chế được lực hỗn loạn thì cũng sẽ có thể áp chế được lực trật tự!

Lúc này anh đã nghĩ thông, anh phải tăng cường lực hỗn loạn trong người mình để kiểm soát Thiên Đạo!

Anh nói cho Thanh Minh biết ý tưởng này. Thanh Minh nói: “Về mặt lý thuyết thì không có vấn đề gì. Nhưng tôi sợ làm thật sẽ rất nguy hiểm”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Chắc chắn là nguy hiểm rồi. Nhưng muốn mạnh lên thì không được sợ nguy hiểm”.

Thanh Minh đáp: “Được, anh tiếp tục luyện hóa lực hỗn loạn đi. Hiện giờ lực hỗn loạn của anh còn ít lắm”.

Thế là anh lại mua thêm thiên thạch. Lần này anh thẳng tay chi tiền mua về mười nghìn hòn, vẫn theo con đường cũ đập vỡ ra để hấp thụ lực hỗn loạn.

Không ai thèm mua thứ này bởi nó là thứ nguy hiểm với phần lớn các tu sĩ. Ngô Bình thu mua số lượng lớn khiến các thương nhân khác cũng làm theo, giá cả tăng lên ầm ầm.

Ngô Bình vừa mới hấp thụ và luyện hóa xong lực hỗn loạn trong mười nghìn hòn thiên thạch thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Một tảng thiên thạch khổng lồ có đường kính hơn 10km từ trên trời rơi đang xuống địa phận của đế quốc Thiên Võ với tốc độ kinh người.

Khâm Thiên Giám là người đầu tiên phát hiện ra, vội vàng chạy đi bẩm báo: “Thưa Hoàng hậu điện hạ, có một tảng thiên thạch khổng lồ rơi xuống. Xin hãy phái cao thủ tới phá hủy nó!”

Đường Tử Di biết chuyện này nghiêm trọng thế nào. Một khi tảng thiên thạch rơi xuống thành phố thì vô số người vô tội sẽ phải bỏ mạng.

“Tử Di, em đừng lo, để anh đi giải quyết”, bỗng cô ấy nghe thấy giọng nói của Ngô Bình vang lên bên tai, cô ấy lập tức yên tâm hơn hẳn. Cô ấy bèn tuyên bố: “Không cần lo sợ, đã có người đi xử lý rồi”.

Một tia sáng màu tím vọt ra khỏi đế quốc Thiên Võ, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ có đường kính chừng mười nghìn mét. Bàn tay ấy giơ lên để bắt lấy tảng thiên thạch. Khối lượng của nó cực kỳ nặng, lại còn tràn ngập lực hỗn loạn. Nhưng khi nó tiếp xúc với bàn tay khổng lồ màu tím kia, tốc độ rơi khủng khiếp lập tức giảm xuống, ngọn lửa bùng cháy xung quanh nó cũng biến mất theo.

Khi tất cả mọi người đều đang há hốc mồm vì kinh ngạc, bàn tay màu tím và tảng thiên thạch kia đều đã biến mất. Bọn họ không hề hay biết tảng thiên thạch khổng lồ đã bị Ngô Bình thu vào trong Động Thiên.

Thanh Minh lên tiếng: “Lực hỗn loạn trong tảng thiên thạch này đủ để anh tu luyện rồi đấy”.

Ngô Bình hào hứng nói: “Xem ra tôi có thể đạt tới cảnh giới Đoạt Thiên trước khi đại tai họa giáng xuống”.

Thanh Minh đáp: “Tốt nhất là như vậy”.

Ngô Bình đang định hấp thụ lực hỗn loạn trong tảng thiên thạch khổng lồ kia thì cùng lúc đó, trên bầu trời đế quốc Thiên Võ xuất hiện một vệt đen giữa thời không vặn vẹo! Một đôi tay đen sì vươn ra xé toạch vệt đen kia thành một cái lỗ đen to lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play