Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Đại tai hoạ, sắp bắt đầu rồi”.

Ngô Bình giật mình: “Đại tai hoạ là gì?”

Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Cứ cách mười tám nghìn năm sẽ xảy ra tiểu tai hoạ một lần. Khi tiểu tai hoạ xảy đến, trật tự vũ trụ sẽ hỗn loạn, sinh linh biến đổi. Trong những trận tiểu tai hoạ sẽ có hơn một nửa sinh linh chết đi. Sau mười hai lần tiểu tai hoạ sẽ xuất hiện một trận đại tai hoạ. Trong đại tai hoạ, số lượng sinh linh sẽ giảm hơn hơn chín mươi phần trăm, trật tự được sắp xếp lại, Thiên Đạo hỗn loạn, thần và tiên cũng trở lại làm sinh linh bình thường”.

Ngô Bình giật cả mình: “Nghiêm trọng vậy! Thế đại tai hoạ sẽ kéo dài bao lâu?”

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Bình thường đại tai hoạ sẽ kéo dài khoảng ba mươi năm. Trước khi đại tai hoạ xảy đến sẽ có dấu hiệu. Bây giờ có nhiều thế giới đã xuất hiện dấu hiệu của đại tai hoạ rồi. Ngắn thì một tháng, dài thì một năm, đại tai hoạ chắc chắn sẽ đến!”

Ngô Bình hỏi: “Sao ngoài kia chẳng có phong thanh gì về chuyện này?”

Thiên chủ Thanh Tuyết khẽ thở dài: “Dĩ nhiên là không có. Vì những người biết chuyện đều là những sự tồn tại đỉnh cấp nhất. Trong kế hoạch của họ, đại lục Côn Luân có lẽ sẽ là nơi bị vứt bỏ”.

Ngô Bình hỏi: “Vứt bỏ đại lục Côn Luân?”

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Những kẻ mạnh từng trải qua đại tai hoạ đã có kinh nghiệm và sách lược ứng phó, chỉ cần chủ động giết chết một nhóm sinh linh, sức uy hiếp của đại tai hoạ đối với họ sẽ giảm đến mức thấp nhất. Đại đa số sinh linh trên đại lục Côn Luân đều sẽ bị tiêu diệt. Không chỉ đại lục Côn Luân, cả Khuyên giới sẽ thương vong hơn chín mươi phần trăm”.

Ngô Bình rơi vào im lặng. Những nghi vấn ngày trước, cuối cùng anh cũng thông suốt rồi.

Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Huyền Bình, chúng ta phải sớm chuẩn bị”.

Ngô Bình hỏi: “Cô có đề nghị gì không, Thanh Tuyết?”

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Đem theo những gì đem theo được, rời xa nơi này”.

Ngô Bình nói: “Nhưng nếu tôi mặc kệ, loài người sẽ chết rất nhiều. Tôi là Thánh nhân, bảo vệ họ là trách nhiệm của tôi!”

Thiên chủ Thanh Tuyết khẽ thở dài: “Tôi hiểu. Nhưng đứng trước đại tai hoạ, ngay cả những sự tồn tại hùng mạnh còn phải xuôi theo tình thế, cậu có thể thay đổi được gì chứ?”

Ngô Bình nghiêm nghị: “Bất luận thay đổi được bao nhiêu, tôi cũng sẽ làm”.

Thiên chủ Thanh Tuyết thở dài: “Được rồi, nếu cậu đã chọn cách đó, tôi sẽ dốc lòng ủng hộ. Sắp tới, cậu phải làm một số chuyện”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì?”

Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Nâng cao tu vi. Khi thực lực vững mạnh mới có thể đủ sức chống chọi khi gặp phải biến số trong tương lai. Đặc biệt là, cậu nhất định phải đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh. Nghe nói chỉ có tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh mới đủ tư cách chống lại đại tai hoạ!”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi đang tiến đến ải cuối cùng của cảnh giới Đoạt Thiên. Sau khi đột phá, tôi sẽ có thể thăng đến cảnh giới Thiên Mệnh”.

Trong cảnh giới của Địa Tiên, sau giai đoạn Đoạt Thiên còn có giai đoạn Thiên Mệnh. Nhưng từ xưa đến nay rất ít người đạt đến, về cơ bản là chưa từng có ai đạt đến.

Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Tôi lại cảm thấy đại tai hoạ là một bước ngoặt đối với cậu. Tôi luôn cảm thấy cảnh giới Đoạt Thiên không thể làm được, dù sao thì tiền đề chống lại Thiên Đạo là có năng lực vượt trội. Dù có là Đại Đạo Tôn cũng chưa chắc đủ sức làm được, đúng không?”

Lòng Ngô Bình thoáng lay động: “Ồ, ý cô là, khi Thiên Đạo tái thiết, tôi có thể thừa cơ Đoạt Thiên?”

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Tôi từng đọc được một ý kiến tương tự trong một quyển sách cổ. Mỗi lần đại tai hoạ xảy đến, đều sẽ sinh ra một nhóm kẻ mạnh siêu cấp. Tôi nghi ngờ bọn họ nhân cơ hội đó đột phá cảnh giới Đoạt Thiên”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play