Lượng bán ra của Diệu Đan Lâu rất tốt nên tốc độ luyện đan của Ngô Bình cũng phải tăng lên, anh không ăn không ngủ ba ngày tập trung luyện chế, sau đó mua thêm cả đống dược liệu rồi mới rời đi.

Về nhà rồi, anh tranh thủ ở cạnh vợ con, nghỉ ngơi vài ngày.

Hôm nay, Huyền Nguyên Môn truyền tin đến nên Ngô Bình phải đến thần thổ thông thiên ngay.

Lúc này, có mấy Thần tộc đang đứng ngạo nghễ trong đại điện của Huyền Nguyên Môn, sau đó chỉ trỏ đám Kim Hầu và Bạch Luyện rồi nói: “Từ nay trở đi, thần thổ thông thiên sẽ thuộc quản lý của Thần tộc, nếu Huyền Nguyên Môn muốn tiếp tục tồn tại thì phải đạt được yêu cầu của bên trên. Nếu không làm được thì phải giải tán và biến khỏi đây ngay”.

Hắc Đáp nổi giận nói: “Từ xưa đến nay ai mở thần thổ thông thiên thì sẽ được chiếm đóng, các người tưởng cứ nhận là của mình thì sẽ thuộc về mình à?”

Đầu của tu sĩ Thần tộc nghẹo sang một bên như con gà trống, hắn cười lạnh nói: “Nếu ông không phục thì là chống lại Thần tộc, mà như thế là giết bất luận tội”.

Bụp!

Đột nhiên có một bàn tay to lớn túm lấy cổ của tu sĩ Thần tộc kia, hắn hét lên rồi giãy giụa.

“Sư tôn!”, nhóm Hắc Đáp mừng rỡ rồi mau chóng hành lễ.

Người ra tay chính là Ngô Bình, anh tát cho tu sĩ kia một cái rồi nói: “Cái gì cơ? Chống lại Thần tộc là giết bất luận tội à? Giờ tôi tát chết anh luôn là chống lại Thần tộc, chắc sẽ bị giết luôn hả?”

Tu sĩ Thần tộc kia cảm nhận được thực lực khủng bố của Ngô Bình nên run rẩy nói: “Tôi là Thần tộc, anh đừng có làm bậy, đánh tu sĩ Thần tộc là phạm tội nặng đấy”.

Rắc!

Ngô Bình giơ tay bóp nát vai hắn rồi nói: “Thế này đã được coi là đánh tu sĩ Thần tộc chưa?”

Tu sĩ kia la hét đau đớn rồi van xin: “Xin tha mạng!”

Ngô Bình quẳng hắn sang một bên như một con chó rồi nói: “Sau này, nơi đây chính là địa bàn của Huyền Nguyên Môn, nếu để tôi thấy tu sĩ của Thần tộc bén bảng đến đây thêm lần nào nữa thì gặp ai tôi sẽ giết người nấy”.

Tu sĩ Thần tộc kia không dám ho he một tiếng, mà dẫn đám thuộc hạ đi ngay.

Họ vừa đi, Bạch Luyện đã nói: “Sư tôn, chắc Thần tộc chưa chịu bỏ cuộc đâu, kiểu gì họ cũng quay lại”.

Ngô Bình: “Huyền Nguyên Môn muốn trỗi dậy thì cần đối mặt trực diện với Thần tộc đầu tiên. Nếu chúng ta có thể chống lại họ thì người khác sẽ biết chúng ra là một thế lực mạnh ngang với Thần tộc”.

Hắc Đáp cười nói: “Sư tôn nói đúng, chúng ta không thể lùi bước”.

Ngô Bình: “Tôi cũng hiểu phần nào về tình hình của Thần tộc, giờ họ rất mạnh, bên trong cũng có nhiều thế lực. Phen này, thế lực muốn khống chế thần thổ thông thiên chắc chỉ là một phe nào đó của Thần tộc thôi. Vì thế, mọi người không phải lo, nước đến đâu ta bắc đầu đến đấy”.

Kim Hầu: “Sư tôn, gần đây Huyền Nguyên Môn chúng ra lại chiêu mộ thêm nhiều đệ tử, nhưng họ vẫn chưa được gặp người ạ”.

Ngô Bình: “Ừm, mn hãy thay tôi dạy dỗ họ, nếu có hạt giống tốt nào thì tôi sẽ đích thân hướng dẫn sau”.

Tuy nói là vậy, nhưng Ngô Bình vẫn dùng thần niệm để kiểm tra hết môn phái, anh phát hiện có không nhiều tu sĩ Nhân tộc, hầu hết là hung thú hoặc yêu vật.

Anh thầm nghĩ: “Kiểu gì Huyền Nguyên Môn cũng phải có vài cường giả Nhân tộc trấn thủ mới được”.

Anh đắn đo mãi rồi quyết định dẫn nhóm Lý Thiên Thạch, Tạ Cuồng, Triệu Thiên Lạc, Diệp Thần, Diệp Huyền đến đây tu luyện.

Bọn họ đã đi theo anh từ lâu, ai cũng cố gắng tu luyện nên giờ đều đã có tu vi lớn mạnh. Ví dụ như Diệp Thần, Diệp Huyền đều đã ở cảnh giới Bất Tử, thực lực mạnh ngang với Chân Tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play