Ngô Bình nhìn ra được, Tống Tử Sơn là người có trí tuệ lại nhiệt tình, anh hỏi: “Chú Tống, cháu thấy trong thành có không ít Bán Thần. Chú Tống cũng là Bán Thần sao?”

Tống Tử Sơn cười nói: “Tôi không phải Bán Thần. Hồi nhỏ, tôi và cha mẹ đều là nô lệ trong mỏ. Sau này được quý nhân giúp đỡ mới trở thành bình dân. Trong tay có tiền liền mua một thân phận Thần tộc”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Còn có thể mua được thân phận Thần tộc sao?”

Tống Tử Sơn: “Đương nhiên là được. Nếu muốn, có thể mua cả thân phận Thần Vương, chỉ là giá quá mắc, không đáng. Những quản sự của Thần tộc đều rất tham lam, chỉ cần cậu đưa tiền, hầu như không việc gì là không làm được”.

“Đương nhiên, Đấu Hư Thần Vực vốn là nơi Thần tộc đề bạt Thần tộc mới, cho nên số lượng hàng năm rất nhiều. Để hoàn thành nhiệm vụ, họ cần phải lấy ra một số vị trí bán cho những người không đủ tiêu chuẩn nhưng muốn trở thành Thần tộc hoặc Bán Thần”.

“Ví dụ như ở thành Bạch Mã, một phần ba cư dân là Bán Thần, nhưng rất nhiều người trong số họ không có tư cách trở thành Bán Thần, thân phận đều là dùng tiền mua được”.

Ngô Bình: “Trở thành Bán Thần mới có một cuộc sống tốt sao?”

Tống Tử Sơn: “Đúng vậy, địa vị của Nhân tộc ở Thần Vực không cao, nhưng lại đông đúc, cho nên Thần tộc cũng không dám ức hiếp quá đáng. Cho tới nay, Thần tộc đều hiểu việc ‘dùng người trị người’. Giống như thành chủ Bạch Mã, nhờ Thần tộc đề bạt, hắn mới có ngày hôm nay. Trong lòng hắn, Thần tộc là chủ nhân cho nên phải tuyệt đối trung thành”.

Ngô Bình: “Ngoại trừ loại thân phận Thần tộc mà chú Tống mua được, người dùng thực lực giành lấy chắc cũng không ít, đúng không?”

Tống Tử Sơn: “Đó là đương nhiên, hơn nữa, họ mới là dòng chính. Những người này đều vô cùng mạnh, họ nhờ vào truyền thừa và tài nguyên Thần tộc nên có thực lực siêu phàm. Thần Vực bây giờ phải dựa vào Thần tộc để duy trì trật tự, người ra sức nhiều nhất chính là những người hậu duệ Thần tộc này”.

Ngô Bình: “Những vị tiên nhân kia đâu? Tại sao không trực tiếp trở thành Thần tộc mà lại tu tiên sau khi trở thành Bán Thần?”

Tống Tử Sơn: “Chuyện này là do Thần tộc trong một thời kỳ nhất định nào đó thi hành nhưng không ngờ số lượng thần tiên lại tăng nhanh như vậy. Bây giờ, ngoại trừ hậu duệ Thần tộc, bọn họ là thế lực lớn nhất”.

So với lần trò chuyện trước, Tống Tử Sơn đã nói cho Ngô Bình rất nhiều chuyện mà anh không biết. Việc này giúp anh càng hiểu rõ Đấu Hư Thần Vực hơn.

Sau khi ăn uống xong, Ngô Bình trở về phòng tu luyện, còn Tống Tử Sơn thì cầm bức họa mà anh đưa truyền ra ngoài, bắt đầu giúp Ngô Bình tìm tung tích của tiên nhân. Đêm đó, Ngô Bình quyết định đột phá cảnh giới Đoạt Thiên thứ sáu. Cảnh giới này theo thứ tự là Vấn Thiên, Kính Thiên, Pháp Thiên, Khi Thiên, Lăng Thiên, Đoạt Thiên.

Trên thực tế, chưa có ai thực sự tu luyện đến cảnh giới thứ sáu của Đoạt Thiên. Bởi ban đầu những người khác cũng không tu luyện Đoạt Thiên Kinh gốc như anh.

Cảnh giới thứ tư của Đoạt Thiên – Khi Thiên. Cái gọi là Khi Thiên chính là đánh lừa trời đất, ngụy trang hoặc mô phỏng trạng thái nào đó, có thể dùng thủ đoạn của Khi Thiên để thu được hiệu quả mong muốn bất cứ lúc nào.

Ngô Bình mất hai ngày mới chính thức đột phá cảnh giới này. Một khi đạt tới cảnh giới Khi Thiên, anh mới chân chính là thiên kiêu, con cưng của trời đất. Bởi anh có thể ngụy trang thành trạng thái được trời đất vũ trụ “thiên vị” bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, cảnh giới Khi Thiên là một quá trình học tập không ngừng nghỉ, hiện tại Ngô Bình mới vừa nhập môn thôi. Cũng may, anh đã tu luyện được sáu tầng của Đoạt Thiên Kinh, nếu không, chắc chắn anh không thể đạt đến cảnh giới này.

Hôm nay, anh đẩy cửa phòng ra, phát hiện một người sai vặt đứng bên ngoài. thấy anh đi ra thì người này vội vàng nói: “Cậu Ngô, ông chủ chúng tôi cho mời”.

Ngô Bình hỏi: “Ông chủ nhà các ngươi tìm ta bao lâu rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play