Đám người kia giật nảy mình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chàng trai trẻ đang ngồi sừng sững ở đó, miệng ngậm cọng cỏ đang nở nụ cười lạnh lùng nhìn bọn họ.
Cô gái họ Tống thấy Ngô Bình xuất hiện, ngơ ngác thốt lên: “Anh Ngô!”
Ngô Bình nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh cô ấy: “Cô Tống, mặt mũi tên này như vậy mà cũng lừa được cô à?”
Cô gái họ Tống xấu hổ đỏ bừng mặt, thấp giọng phân bua: “Anh ta làm thơ rất hay nên tôi mới mắc lừa”.
Ngô Bình nói: “Làm thơ hả? Tôi không giỏi cái này”.
Chu Lang kia nổi giận quát tháo: “Ranh con đừng có nhúng tay vào chuyện của người khác!”
Anh vỗ vai Chu Lang một cái. Anh ta không thể né tránh, chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng bố xâm nhập vào cơ thể mình, hoảng loạn gào lên: “Cứu mạng!”
Ngô Bình tra hỏi: “Mấy người bắt cóc tống tiền thế này, chắc là kiếm được không ít đâu nhỉ?”
Chu Lang đáp: “Không được nhiều lắm, dù sao cũng là công việc nguy hiểm dễ mất mạng”.
Anh lại hỏi tiếp: “Thế cả trại của các người có bao nhiêu tiền?”
Chu Lang thành thật khai báo: “Ít nhất cũng phải mấy triệu thần tệ”.
Ngô Bình hài lòng nói: “Tốt lắm. Anh mau liên hệ cho trại chủ, bảo chuẩn bị hai triệu thần tệ đến chuộc các anh đi. Không có tiền thì tôi sẽ đánh chết các anh rồi làm mồi lửa thiêu sạch trại Bạch Lang gì đó của các anh”.
Mặt mũi Chu Lang trở nên trắng bệch. Anh ta làm nghề bắt cóc, lần đầu tiên bị người ta bắt, sợ hãi nuốt nước bọt: “Với tính cách của trại chủ chắc chắn không có khả năng bỏ tiền chuộc mạng chúng tôi”.
Ngô Bình bình thản nói: “À, vậy là các anh không có giá trị gì đúng không? Vậy thì chết đi”, anh tung chưởng đập bẹp đầu người bên cạnh, khiến đối phương chết ngay tại chỗ không kịp kêu lên một tiếng.
Chu Lang khiếp vía vội vàng chứng minh: “Tôi, tôi có giá trị!”
Ngô Bình hỏi: “Vậy hả? Nói nghe xem nào”.
Chu Lang hít một hơi thật sâu: “Tôi biết trại Bạch Lang có một bảo vật. Chính nhờ có nó nên trại chủ mới có thể thoát chết nhiều lần, sống đến tận bây giờ”.
Ngô Bình gặng hỏi: “Bảo vật gì?”
Chu Lang dè dặt hỏi lại: “Anh có thể tha chết cho tôi không?”
“Bốp!”
Ngô Bình cho anh ta ăn một cái bạt tai, lạnh giọng quát: “Giết hay không là chuyện của tôi, anh không có quyền quyết định. Bây giờ có thành ý thì cơ hội sống sót càng cao”.
Chu Lang rưng rưng nước mắt đáp: “Được được, tôi sẽ cố hết sức!”
Anh ta kể tiếp: “Bảo vật của trại chủ tên là sách Sinh Tử”.
Anh hiếu kỳ hỏi: “Đó là pháp khí sao?”
Chu Lang nói: “Chỉ cần trại chủ viết tên một người lên, rồi vẽ hình và viết ngày sinh của người đó lên thì người đó sẽ phải chết. Ngược lại, người nào sắp chết mà viết tên mình lên đó thì có thể thoát nạn. Trại chủ nói đây là bảo vật quý giá, với thực lực của ông ta thì chỉ có thể sử dụng cho riêng mình. Bởi vậy ông ta chưa dám dùng nó để giết ai mà chỉ để tự cứu lấy mình”.
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên, không ngờ còn có vật như vậy!
Anh nói với cô Tống: “Cô về trước đi, tôi phải đến trại Bạch Lang một chuyến”.
Cô ấy vội ngăn cản: “Anh đừng đi, nguy hiểm lắm. Hay là để tôi gọi bố tôi rồi phái thêm nhiều người đi với anh?”
Ngô Bình thầm nghĩ cô gái này là người tốt bụng, cười bảo: “Không sao, chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, không đáng để tôi đặt vào mắt”.