Sau đó, thầy Vân đưa cho người đàn ông trung niên một viên thuốc và nói: “Ông Trương, xin hãy nghỉ ngơi trong nửa giờ”, nói xong, ông ta rút lui trước.
Ngô Bình lặng lẽ ló đầu ra. Anh thấy ngoài Trương Quán Hầu đang ngồi trong sảnh còn có một cao thủ khác đang đứng cách đó không xa. Tu vi của người này hẳn là Địa Tiên.
Sau khi quan sát một lát, anh im lặng đáp xuống. Ngay khi anh đáp xuống phía sau cao thủ kia, người kia đột nhiên quay lại và tung chưởng tấn công anh.
Ngô Bình không né tránh, để cho cao thủ kia đánh mình. Sức mạnh Xích Minh dội lại khiến cánh tay của người đàn ông bị gãy với một tiếng “cạch”, anh ta choáng váng ngất đi.
Trương Quán Hầu đột nhiên mở mắt ra, ngay khi ông ta định mở miệng nói, khuôn mặt Ngô Bình đã đến gần, đôi mắt anh đỏ rực. Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của ông ta bắt đầu mơ hồ và nhanh chóng bị Ngô Bình kiểm soát.
Nửa canh giờ sau, anh nói: “Trương Quán Hầu, từ nay về sau, tôi là chủ nhân của ông. Ông phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của tôi, trung thành với tôi”.
Trương Quán Hầu nói: “Vâng, chủ nhân”.
Nói xong, ông ta đứng dậy đi tới trước mặt cao thủ bị thương, dùng dao găm đâm vào tim anh ta. Sau đó, ông ta giải thích: “Chủ nhân, như vậy sẽ không có người nghi ngờ chủ nhân nữa”.
Ngô Bình: “Đúng vậy. Ông cứ nói tôi là cao thủ núp trong bóng tối bảo vệ ông. Còn người này bị kẻ thù của ông mua chuộc để giết ông, nhưng tôi đã kết liễu hắn”.
Trương Quán Hầu: “Quả là một lý do hoàn hảo”.
Ngô Bình: “Thầy Vân một lát nữa sẽ trở lại, chúng ta trở về chỗ của ông trước, sau đó ông hãy dùng Gia Cát Tinh”.
Trương Quán Hầu mặc dù đã bị kiểm soát, nhưng trí tuệ của ông ta vẫn không giảm sút. Ông ta hỏi ngay: “Chủ nhân, Gia Cát Tinh vẫn còn sống sao?”
Ngô Bình: “Gia Cát Tinh chưa chết, hiện tại là người của tôi”.
Trương Quán Hầu: “Tôi có một quân sư bên cạnh. Túc trí đa mưu không thua Gia Cát Tinh lại không có tâm cơ nên dễ dàng kiểm soát hơn”.
Ngô Bình: “Người đó có thể giữ lại”.
Không lâu sau, thầy Vân trở lại và hơi sốc khi nhìn thấy xác chết trên mặt đất.
Trương Quán Hầu bình thản nói: “Thầy Vân, đừng hoảng sợ. Người này là một kẻ phản bội và đã bị người của tôi kết liễu. Hãy cho người xử lý cái xác. Tôi còn có một số việc phải làm, chúng tôi sẽ đi trước”.
Sau khi rời khỏi chùa Xuân Thu, đoàn xe đi xuống núi. Khi đi ngang qua khách sạn, Ngô Bình gọi Gia Cát Tinh lên xe, họ cùng nhau đến biệt thự Quán Thiên, nơi ở của Trương Quán Hầu.
Biệt thự Quán Thiên này là nơi ở của Trương Quán Hầu, biệt thự này rất rộng, bên trong có ba ngọn đồi, trồng rất nhiều loại hoa và cây lạ. Trong số đó, Trương Quán Hầu sống trên một ngọn đồi ở giữa.
Khi tới đây, Ngô Bình cảm thấy nơi đây được xây dựng như một cung điện, Trương Quán Hầu này quả là biết hưởng thụ.
Đến một tòa nhà cổ, Trương Quán Hầu yêu cầu những người còn lại lui xuống, chỉ còn lại Ngô Bình và Gia Cát Tinh ở lại.
Trương Quán Hầu: “Mệnh lệnh của chủ nhân là gì?”
Ngô Bình: “Trương Quán Hầu, mọi người đều nói ông rất có quyền lực, cho nên tôi giao cho ông làm một số việc”.
Trương Quán Hầu: “Chủ nhân, xin cứ nói”.