Chẳng mấy chốc nồi canh thịt dê đã hết, tay nghề của Gia Cát Tinh rất khá, anh ăn được hai bát, con chó nhà cũng ăn được một bát to.
Ăn xong, Ngô Bình ngồi xếp bằng tu luyện bên đập nước. Anh cảm thấy mình sắp khôi phục được Xích Minh Bản Nguyên Kinh tầng hai rồi. Quả nhiên, khoảng ba tiếng đồng hồ sau, năng lượng tồn trữ trong cơ thể đồng loạt phóng ra, sức mạnh Xích Minh hoà vào cơ thể và tinh thần của anh, mỗi một tế bào đều tràn ngập sức mạnh Xích Minh!
Lại qua một tiếng nữa, Ngô Bình mở mắt ra, cười một tiếng dài: “Cảm giác có võ lực mạnh thật tốt!”
Gia Cát Tinh cũng đã nhận ra gì đó, ông ta hỏi: “Cậu Ngô, tu vi của cậu hình như đã tiến bộ rất nhiều?”
Ngô Bình cười đáp: “Bây giờ, ngay cả khi gặp một Thiên Tiên, tôi cũng dám đấu tay đôi”.
Gia Cát Tinh hai mắt sáng lên: “Nếu đã như vậy thì phải lập tức hành động, diệt trừ tổ chức sát thủ này”.
Ngô Bình: “Sào huyệt của bọn chúng nằm ở thành phố này sao?”
Gia Cát Tinh: “Tôi biết rất rõ đám người này, sau khi hành động, bọn chúng sẽ ở lại thành phố của địa phương nghỉ ngơi vài ngày. Nếu tôi đoán không sai, bọn chúng hẳn là đang ở trong sào huyệt tạm thời này”.
Ngô Bình: “Gia Cát Tinh, anh từng thấy qua tiên nhân ở thế giới này sao?”
Gia Cát Tinh: “Đúng vậy. Nhưng tiên nhân bình thường rất ít quan tâm đến chuyện trong thiên hạ. Họ cao cao tại thượng và coi chúng ta như những con kiến”.
Ngô Bình: “Người anh thấy là Địa Tiên hay là Thiên Tiên?”
Gia Cát Tinh đáp: “Tôi từng thấy qua một vài Địa Tiên, cũng từng thấy qua Thiên Tiên. Tôi không nhìn rõ dung mạo của Thiên Tiên vì cách rất xa, nhưng có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ của họ”.
Ngô Bình: “Thiên Tiên thật sự rất mạnh, cho dù muốn tới gần bọn họ thôi cũng khó”.
Sau vài câu chuyện phiếm, Ngô Bình mượn một chiếc xe máy trong làng, chở Gia Cát Tinh ra khỏi làng và đi lên thành phố.
Xe máy dừng ở phía sau một tòa chung cư, Gia Cát Tinh nói: “Nếu không có gì đặc biệt, bọn họ hẳn là ở lầu ba”.
Ngô Bình: “Anh biết rất rõ về họ”.
Gia Cát Tinh: “Lúc đầu tôi cũng hạ lệnh cho bọn họ giết rất nhiều người”.
Ngô Bình liếc nhìn lên tầng ba và chỉ với một cái nhún nhẹ, anh đã vào được tầng ba qua một cửa sổ. Vừa đi vào, anh phát hiện đây là phòng tắm, mở cửa ra là một phòng khách lớn, người phụ nữ lúc trước cùng thuộc hạ đang nói chuyện trong phòng khách.
Tiếng bước chân làm cả bọn giật mình quay lại. Khi nhìn thấy Ngô Bình, người phụ nữ đột ngột ngồi dậy và hét lên: “Cậu vẫn chưa chết?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Độc của cô không giết được tôi”, vừa nói, anh vừa đi thẳng về phía bọn bọ.
Hai kẻ nhặt súng lên, chĩa họng súng đen ngòm về phía Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích!”
Ngô Bình phất tay một cái, súng trong tay bọn họ vặn vẹo biến dạng khiến bọn họ sợ hãi ném xuống đất.
Người phụ nữ cau mày nói: “Xem ra chúng tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”
Ngô Bình đáp: “Xin lỗi, nhưng hôm nay các người nhất định phải chết”, nói xong, anh tung chưởng lên không trung, một chưởng ấn màu đỏ thẫm bao trùm cả căn phòng, lao về phía đám người kia.
“Bùm bùm bùm!”
Đám người này thậm chí còn không kịp phản ứng thì đã bị nổ tung, cả căn phòng be bét máu thịt, mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên.
Sau khi giết những kẻ này, Ngô Bình quay trở lại chỗ cũ. Anh nhảy lên xe máy, khởi động xe và quay về biệt thự Ngư Châu.