Ngô Bình vẽ vài nét trên địa đồ, đặt tên cho khu vực này là tỉnh Đông Hải với bảy quận trực thuộc.

Sau khi thưởng thức rượu ngon dưới biển xong, Ngô Bình trở về đất liền. Trên đất liền, một số đại thần và võ tướng của đế quốc Thiên Võ đã sớm nhận được mệnh lệnh của anh, thành lập hành cung tại duyên hải.

Ngô Bình bước vào hành cung, treo địa đồ lên rồi nói: “Sau này nơi đây sẽ là tỉnh Đông Hải. Trước tiên, các ngươi cần ổn định lòng dân, để dân chúng trở về nơi ở của mình”.

Năng lực của các đại thần rất mạnh, lập tức thi hành mệnh lệnh của anh, trấn an bách tích, bình định bạo loạn.

Ngô Bình biết tỉnh Đông Hải vẫn còn rất nhiều rắc rối. Nước Long ở phía Tây có thể phản công, Nước Oa ở phía Đông cũng rục rịch. Cho nên anh quyết định tiếp tục trấn thủ ở đây một thời gian.

Ba ngày sau, tỉnh Đông Hải cơ bản đã ổn định, trật tự xã hội và sản xuất được khôi phục hoàn toàn, dân chúng cũng tự do làm chủ cuộc sống. Thật ra nhân dân không không quan tâm ai là hoàng đế, họ chỉ muốn sống tốt, có cơm ăn áo mặc, không bị ai đàn áp.

Về sau, các thương nhân từ Nước Đông Hải đổ bộ lên đất liền làm ăn, họ mang theo rất nhiều loài cá, mỹ thực từ biển sâu, vỏ sò, quần áo làm từ lụa tơ tằm cùng đủ loại trân chân khoáng sản.

Bình thường, nếu muốn tìm thấy những thứ này dưới biển sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên những món hàng này vừa được bày bán đã lập tức bị thương nhân cướp sạch.

Để thuận tiện cho việc buôn bán, Ngô Bình tự mình xây dựng mười trận vận chuyển liên kết trực tiếp với các khu thương mại quan trọng của đế quốc Thiên Võ.

Thời gian rảnh rỗi, Ngô Bình sẽ luyện khí trong hành cung, thuận tiện phối các loại dược khác nhau với máu của Huyền Lực Thần Vương để điều chế Thần Lực đan.

Luyện thành lò đan đầu tiên, anh tìm đến mười tinh binh để họ thử nghiệm đan dược. Thần Lực Đan vừa vào miệng, một cỗ lực lượng bắt đầu rung chuyển trong thân thể họ, toàn bộ gông xiềng liên quan tới sức mạnh đều mở ra.

Ngô Bình cẩn thận quan sát diễn biến. Một tiếng sau, mười tinh binh đã trở nên vô cùng lợi hại, khóa vàng hơn vạn cân có thể nhẹ nhàng ném đi.

Anh lẩm bẩm nói: “Vẫn kém một chút, xem ra cần cải thiện thêm”.

Cứ như vậy, anh liên tục luyện chế ra ba lô, hiệu quả đan dược càng ngày càng tốt. Đến lô thứ năm rốt cuộc Thần Lực Đan cũng đạt yêu cầu.

Sau đó, anh bắt đầu luyện chế lượng lớn Thần Lực đan, hơn trăm lò luyện đan dược luyện chế cùng một lúc. Một cân máu thần có thể luyện ra một trăm viên Thần Lực Đan. Vậy hơn một vạn cân máu thần có thể luyện hơn một triệu viên Thần Lực.

Bởi vì lò luyện đan có chất lượng tầm trung nên Thần Lực Đan do anh luyện chế chỉ đạt đến Đế phẩm, nhưng như vậy đã rất tốt rồi.

Ngô Bình vừa luyện chế Thần Lực Đan, vừa ban chúng cho tinh binh uống. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bồi dưỡng ra năm mươi nghìn Thần Lực binh. Những Thần Lực binh này có chung một đặc điểm, đó là khí lực lớn, thích hợp để đánh cận chiến.

Nhưng Ngô Bình muốn tìm hiểu về sức mạnh của cường giả áo nghĩa nên đã bỏ rất nhiều công sức về phương diện này, anh đã biên soạn một cuốn sách nhỏ cho những Thần Lực binh luyện tập.

Vũ khí của Thần Lực binh chỉ có hai loại, khiên và kiếm hạng nặng. Những thanh kiếm trong tay họ nặng tới mười lăm nghìn cân vì có khắc pháp trận trọng lực. Một nhát kiếm có thể khiến kẻ địch thịt nát xương tan!

Vài ngày sau, số lượng Thần Lực binh đã lên tới một trăm nghìn. Một hôm, Ngô Bình đang truyền thụ kiếm thuật, bỗng có thuộc hạ vào bẩm báo: “Bệ hạ! Nước Long suất lĩnh hai triệu binh, tập trung hỏa lực ở biên cảnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play