Ngô Bình cười nói: “Quân tử không cướp thứ mà người khác thích. Với lại mấy cô này đều là Hải Nhân, nếu như theo tôi đến đất liền cũng sẽ không quen với môi trường bên ngoài”.

Vừa nhảy múa xong, lại có mấy cô gái cất lên giọng hát, âm thanh tuyệt vời này Ngô Bình mới nghe lần đầu.

Đang nghe hát thì chợt có một vị tướng quân vội vàng vào điện, lớn giọng nói: “Bệ hạ! Thần tộc phái một vị Thần Vương đến”.

Thanh Linh Đào cau mày, đang suy nghĩ xem có phải gặp hay không thì nghe thấy ngoài điện truyền đến một tiếng cười to: “Quốc Chủ Đông Hải!”

Dứt lời, một tên Thần tộc tiến vào trong, hắn ta cao khoảng mười thước, nước da màu xanh nhạt, đôi mắt màu xám u tối, đỉnh đầu mọc một đám tóc như kim châm.

Gã Thần Vương này đảo mắt một lượt rồi dừng lại ở Ngô Bình: “Hóa ra Quốc Chủ có khách ở đây”.

Thanh Linh Đào nhẹ nhàng nói: “Huyền Lực Thần Vương, ngài đến Đông Hải tôi là có gì chỉ giáo?”

Huyền Lực Thần Vương cứ thản nhiên ngồi xuống trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Nghe nói nước Đông Hải đột nhiên lui binh, Thần Vương ta đây không hiểu cho lắm”.

Thanh Linh Đào nói: “Binh lính của Đông Hải tôi không thể thích ứng được với đất liền, tất nhiên không thể nào thâm nhập sâu được”.

“Bốp!”

Huyền Lực Thần Vương vỗ xuống bàn một phát: “Quốc Chủ Đông Hải! Chống lại Thần tộc ta, ngươi không sợ Thần Vương ta giết chết ngươi rồi lập vua mới hay sao?”

Thanh Linh Đào nói thế nào cũng là Quốc Vương của Đông Hải, ông ta lạnh lùng cười một tiếng: “Huyền Lực Thần Vương, Thánh Nhân ở đây, chớ có làm càn!”

Huyền Lực Thần Vương liếc xéo Ngô Bình: “Thánh Nhân? Xì! Thần Vương ta năm đó đã giết không chỉ một tên Thánh Nhân!”

Ngô Bình nói với ánh mắt sắc bén: “Bổn Thánh cũng từng giết Thần Vương!”

Huyền Lực Thần Vương cười với vẻ lạnh lùng: “Thật sao? Có dám đánh một trận với Thần Vương ta không?”

Ngô Bình: “Có gì mà không dám?”

Huyền Lực Thần Vương: “Được! Nếu như ngươi có gan thì đi theo ta!”

Dứt lời, hai người lần lượt bay ra khỏi hoàng cung, xuyên qua mặt nước, bay lên trời cao.

Hai người càng bay càng cao, dần dần cả đại lục Côn Luân đều biến thành kích thước cỡ lòng bàn tay. Huyền Lực Thần Vương đứng trên không, cười với vẻ quái dị: “Biết vì sao Thần Vương ta tới đây không?”

Ngô Bình: “Ngươi muốn chết ở trên không?”

Sắc mặt Huyền Lực Thần Vương tối sầm lại: “Ở đây có Thiên Đạo hoàn chỉnh. Đám sinh vật ở Khuyên giới các ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của Thần Vương ta ở đây!”

Dứt lời, xung quanh đột nhiên xuất hiện một lớp màng màu tím, cô lập không gian chỗ hai người họ. Tiếp theo đó, Ngô Bình cảm thấy trật tự Thiên Đạo xung quanh đã được khôi phục hoàn toàn.

Anh vươn vai rồi nói: “Thật thoải mái, Thiên Đạo hoàn chỉnh vẫn là tốt nhất”.

Nụ cười đắc ý trên mặt Huyền Lực Thần Vương dần biến mất, gã ta ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Ngươi không sợ?”

Ngô Bình hỏi lại: “Tại sao ta phải sợ?”

Huyền Lực Thần Vương hét lớn rồi đánh một quyền về phía Ngô Bình. Huyền Lực Thần Vương giỏi về kỹ năng sử dụng sức mạnh, đã lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa của sức mạnh, vì vậy mỗi một chiêu thức của gã đều ẩn chứa lực hủy diệt cực khủng bố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play