Lúc này trong đám người có một người nói: “Bệ hạ, không phải Thần tộc cũng không phải Yêu tộc mà là Hải tộc!”
Ngô Bình: “Hải tộc?”
Người này nói: “Trước đây một người họ hàng của tôi chạy nạn về từ Đông Hải, cậu ta nói với tôi, tấn công bọn họ không chỉ có lính của nước Oa, còn có vô số Hải quái. Yêu quái cá mập trong số bọn chúng có sức mạnh phi thường, tay cầm đao răng cưa, một đao có thể gi ết chết mấy người. Còn có vô số quái vật thân người đầu cá, chạy nhanh như điện, còn biết pháp thuật hệ Thủy, dùng mũi tên băng giết người”.
Sắc mặt Ngô Bình trở nên chăm chú, người Oa sao lại có thể câu kết với Hải tộc, lại còn dám tấn công nước Long chứ?
Anh nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, em với bác gái về Đường môn trước, anh đi Đông Hải một chuyến đã”.
Mặc dù Đông Hải không phải là địa bàn của anh, nhưng một khi nước Long bị đánh bại, mục tiêu kế tiếp của nước Oa chắc chắn chính là đế quốc Thiên Võ, anh nhất định phải nắm rõ tình hình bên này.
Đường Băng Vân gật đầu: “Vâng, anh không cần lo cho em với mẹ, đi nhanh rồi về”.
Ngô Bình lại hỏi mấy người này vài câu rồi lên đường đi đến Đông Hải.
Bay được một đoạn thì anh nhìn thấy ở dưới đất đang có rất nhiều binh nổi loạn cướp bóc dân chúng. Một khi những binh sĩ này nổi loạn thì còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ. Thành phố và làng mạc phía dưới trong phút chốc biến thành địa ngục nhân gian. Vô số người bị gi ết chết, trẻ con bị vứt xuống giếng, phụ nữ bị kéo vào trong phòng làm nhục.
Ngô Bình gào lên một tiếng, âm thanh chấn động mười vạn dặm, tất cả những binh sĩ đang làm việc xấu toàn thân run lẩy bẩy, nháo nhào ngẩng đầu lên. Sau đó bọn chúng nhìn thấy hai chữ cực lớn trôi nổi trên không trung, hai chữ đó là “Trị ác”!
Tiếp theo đó, hai chữ này hóa thành vô số ánh sáng rồi rơi xuống mỗi một tên đang làm điều ác.
Một tia sáng rơi lên người, tên binh lính đang làm điều ác bỗng kêu thảm thiết liên hồi, toàn thân bốc lửa rồi hóa thành tro bụi trước cái nhìn của mọi người.
Đông Hải có người truyền giáo của Thánh Thiên Giáo, chỉ là phát triển chậm chạp, lúc này đây bọn họ nắm lấy cơ hội, bắt đầu ca ngợi Thánh Thiên.
Sau khi Ngô Bình trừng trị nhóm khởi loạn này thì tiếp tục tiến về phía trước, không bao lâu sau đã đến chiến trường. Chỉ thấy một bên là quân lính của nước Long bị đánh đến mức te tua, một bên khác là vô số Hải quái đang xung phong liều chết dưới sự chỉ huy của quân Oa.
Nhìn thấy những tên Hải quái này, Ngô Bình bỗng trở nên trầm ngâm, bởi vì anh phát hiện thực lực của Hải quái khá mạnh. Trong đó, số lượng nhiều nhất là người đầu cá, sức chiến đấu của chúng không kém gì so với tinh binh của đế quốc Thiên Võ. Ngoài người đầu cá còn có lính tôm với thực lực mạnh hơn, thực lực của những tên lính tôm này hơn người đầu cá mười lần trở lên, tác chiến dũng mãnh, binh lính nước Long căn bản không phải là đối thủ của chúng.
Anh đang quan sát chiến trường, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Tên kia chắc chắn là tướng lĩnh, bắt cho tôi!”
Ngô Bình nhìn kỹ, trong đại quân Hải quái có một người con gái mặc áo giáp bạc ngồi trên một con giao long đen, cô ta cầm trong tay thanh kiếm ba cạnh dài mười thước, dẫn đầu đội quân Hải quái đánh trận, xem ra là thủ lĩnh của Hải quái.
Cô ta ra lệnh một tiếng, bốn bóng người xông lên không trung, định gi ết chết Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay lên, bốn người đó vẫn chưa lại gần đã bị đánh bay. Tiếp theo đó anh đi đến trước mặt người con gái mặc áo giáp bạc, một tay túm lấy tóc của cô ta, kéo cô ta bay lên trời cao.
Thực lực của người con gái này không hề yếu kém, ít nhất cũng là cường giả cấp Chân Tiên, nhưng ở trước mặt Ngô Bình căn bản không thể chịu được một đòn, bị nắm lấy tóc cũng không có khả năng phản kháng.