Song, người phụ nữ đã bất tỉnh nên không thể trả lời.

Ngô Bình xác nhận lại với Trương Bạn Nguyệt: “Đây là Hàn Thúc Nguyệt à?”

Trương Bạn Nguyệt vội nói: “Vâng vâng, bà ấy chính là Hàn Thúc Nguyệt, năm năm trước đã gia nhập Địa Tiên Giới và vào Băng Nguyệt Tông chúng tôi”.

Ngô Bình đi tới rồi điểm lên mi tâm của Hàn Thúc Nguyệt, bà ấy kêu hự một tiếng rồi tỉnh lại. Khi nhìn thấy Đường Băng Vân đứng trước mặt mình, Hàn Thúc Nguyệt sững người không hiểu tại sao trông cô gái này lại quen đến vậy.

Ngô Bình hỏi bà ấy: “Xin hỏi, bác có phải là Hàn Thúc Nguyệt không ạ?”

Hàn Thúc Nguyệt gật đầu: “Tôi là Hàn Thúc Nguyệt”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Bác có quen Đường Vô Kỵ không?”

Đường Vô Kỵ chính là bố của Đường Băng Vân, nghe thấy cái tên này, Hàn Thúc Nguyệt run lên rồi hỏi lại: “Sao cậu lại biết Đường Vô Kỵ, cậu là ai?”

Ngô Bình: “Con chào bác gái, con là Lý Huyền Bình, cô ấy là Đường Băng Vân, con gái của Đường Vô Kỵ”.

Hàn Thúc Nguyệt ngẩn ra nhìn Đường Băng Vân, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hai mẹ con chợt ôm chầm lấy nhau rồi bật khóc.

Trương Bạn Nguyệt càng vã mồ hôi lạnh hơn, trời ạ! Ông ta không ngờ Hàn Thúc Nguyệt lại có chỗ dựa lớn đến vậy, phen này xong đời rồi.

Quả nhiên Ngô Bình nhìn sang thì thấy Trương Bạn Nguyệt bước nhanh tới rồi nói: “Bệ hạ, tiểu nhân không hề biết gì cả, nhất định tiểu nhân sẽ trừng trị nghiêm minh kẻ đã đánh Hàn trưởng lão bị thương”.

Ngô Bình ngoảnh lại nhìn về phía mấy nữ tu khác rồi thờ ơ nói: “Là các người ra tay đúng không?”

Mấy nư tu ấy hoảng sợ rồi bất giác lùi lại.

Trương Bạn Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, biết không giấu được nữa nên nói: “Bệ hạ, họ cũng là trưởng lão của môn phái, lúc trước có chút chuyện bất hòa với Hàn trưởng lão”.

Đường Băng Vân ngừng khóc rồi hỏi: “Mẹ, là họ đánh mẹ ạ?”

Hàn Thúc Nguyệt gật đầu: “Băng Nguyệt Tông có một trưởng lão tên là Lâm Huyền Minh, người này phong độ ngời ngời nên mấy nữ trưởng lão kia đều thích ông ấy. Vì Lâm trưởng lão đã ngỏ lời với mẹ nên họ ôm hận trong lòng. Hai năm qua, họ thường xuyên kiếm chuyện với mẹ. Gần đây, họ đã tìm được một cái cớ để đánh mẹ. Hôm qua, họ còn xông vào chỗ ở của mẹ rồi bắt mẹ xuống phòng giam dưới lòng đất để dùng hình. Mẹ không chịu được nên mới ngất xỉu”.

Đường Băng Vân nổi giận: “Một lũ khốn kiếp!”

Các trưởng lão kia sợ đến mức quỳ xuống rồi liên tục xin tha.

“Chúng tôi biết lỗi rồi, xin tha mạng!”

Ngô Bình nhìn Trương Bạn Nguyệt rồi nói: “Trương tông chủ, Băng Nguyệt Tông các ông có nơi dùng hình ư?”

Trương Bạn Nguyệt: “Vâng”.

Ngô Bình: “Có thì tốt rồi, ông hãy cho người giải họ đến đó rồi dùng hết các hình phạt cho tôi”.

Tuy Trương Bạn Nguyệt thấy khó xử nhưng không dám cãi lời anh, ông ta lập tức gọi mấy trưởng lão khác đến giải các nữ trưởng lão kia xuống dùng hình. Họ luôn miệng xin tha, nhưng Trương Bạn Nguyệt chỉ biết cười trừ, không dám xin giảm tội cho họ.

Sau khi họ được giải đi rồi, Ngô Bình cười nói: “Trương tông chủ, phiền ông rồi. Tôi sẽ đưa Hàn Thúc Nguyệt đi, hôm khác sẽ đến cảm ơn ông sau”.

“Không dám, không dám!”, Trương Bạn Nguyệt lau mồ hôi nói, Ngô Bình không kiếm chuyện với ông ấy là ông ấy mãn nguyện lắm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play