Đường Băng Vân lí nhí: “Anh đừng có sờ lung tung”.
Ngô Bình bế cô ấy lên rồi cười nói: “Băng Vân, chúng mình sinh một đứa đi”.
Đường Băng Vân ỡm ờ rồi cả hai cùng về phòng.
Trong Huyền Nguyên Môn có mấy trăm đỉnh núi lơ lửng trên không, nhưng ngọn núi cao lớn nhất chính là chỗ ở của Ngô Bình, ở đây có mấy căn nhà rất đẹp.
Ngày hôm sau, Đường Băng Vân thay bộ thiên y mới rồi cùng Ngô Bình về nhà.
Lâu rồi không về nhà nên họ tới Đường Môn trước.
Ngô Bình cũng đã lâu không đến đây, Đường gia bảo vẫn vậy, người của anh vẫn ở trấn này, Đường Môn vẫn yên bình, không hề có chiến loạn.
Hai người vừa xuất hiện ở cổng trấn thì thấy có một đám trẻ con đang chơi đùa ở đây, không còn nhiều người nhận ra Đường Băng Vân nữa. Thấy người lạ tới, lập tức có người đi ra hỏi: “Hai người tìm ai?”
Đường Băng Vân cười nói: “Các người không biết tôi à?”
Nghe cô ấy nói vậy, hai người kia đều quan sát Đường Băng Vân thật kỹ, đột nhiên một trong số họ hô lên: “Đại tiểu thư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Tôi đây”.
“Đại tiểu thư về rồi!”, một người nhảy cẫng lên rồi quay đầu chạy vào trong.
Nhờ được Ngô Bình để ý nên nhiều năm qua, Đường Môn vẫn yên bình, đệ tử của họ cần tư chất có tư chất, cần công pháp có công pháp, vì thế đã có rất nhiều cao thủ ra đời.
Nghe nói Đường Băng Vân đã về, mọi người của Đường Môn đều ra nghênh đón, bao gồm Đường Thiên Tuyệt, Đường Hi, Đường Không, Phí Liêm, Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt.
Đã lâu không gặp mọi người, Đường Băng Vân hỏi thăm từng người một.
Vào Đường Gia Bảo rồi, Đường Thiên Tuyệt nói: “Băng Vân, cháu đi vắng đến nay mới về, nên có nhiều chuyện chưa biết”.
Đường Băng Vân hỏi: “Có chuyện gì vậy ông?”
Đường Thiên Tuyệt: “Chúng ta đã tìm thấy thông tin về mẹ ruột của cháu rồi”.
Đường Băng Vân run lên: “Có tin về mẹ ruột cháu ư?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu rồi cười nói: “Thật ra ông luôn cho người đi tìm, khoảng nửa tháng trước, một đệ tử của Đường Môn đã tình cờ nghe thấy có người nhắc đến cái tên Hàn Thúc Nguyệt. Cậu ấy ghi nhớ rồi hỏi lại thì biết người tên Hàn Thúc Nguyệt này từng là một trưởng lão của Băng Nguyệt Tông. Biết tin xong, ông đã đích thân đi hỏi để xác minh thân phận, đó chính là Hàn Thúc Nguyệt – mẹ ruột của cháu”.
Mắt Đường Băng Vân đỏ hoe: “Mẹ cháu sống có tốt không ạ?”
Đường Thiên Tuyệt thở dài: “Cũng không tốt lắm, Hàn Thúc Nguyệt chỉ là một trưởng lão cấp thấp của Băng Nguyệt Tông, không có địa vị gì cả, hình như còn bị các trưởng lão khác chèn ép. Lần trước, ông cho người đi hỏi dò thì biết mẹ cháu đang bị thương”.
Đường Băng Vân lập tức lo lắng nói: “Cháu phải đi gặp mẹ”.
Ngô Bình vội nói: “Băng Vân, đừng gấp gáp, em vừa về thì nên ở lại một lát, rồi anh sẽ đi cùng em”.
Đường Băng Vân biết mình đi sớm hay muộn thì cũng thế nên nói: “Vâng”.
Ở đây còn có không ít bạn bè của Ngô Bình, anh lấy ít đan dược ra chia cho mọi người, tiện thể chỉ dẫn cho nhóm Đường Huyền tu luyện.
Hàn huyên xong, Ngô Bình nói với Đường Thiên Tuyệt: “Ông ơi, cháu định sắc phong ông làm Đường Vương, sau đó vạch một khu vực cho ông. Từ nay trở đi, thành viên của Đường Thị sẽ mãi mãi ở đây”.