Vòng thứ hai là kiểm tra máu huyết, Vĩnh Hằng Đạo Tôn là Thần tộc, truyền thừa của ông ấy với huyết mạch cũng có yêu cầu cực cao. Đương nhiên Ngô Bình đã vượt qua vòng này một cách dễ dàng, hơn nữa còn đột phá đến cực hạn, vì trong người anh có sức mạnh của thần yêu.
Tiểu Lê: “Huyết mạch của công tử đạt đến mức cực cao nên nhận được 3500 điểm”.
Sau đó đến vòng thứ ba, thứ tư.
“Tốt quá rồi, xương cốt của công tử cũng cực tốt nên nhận được 3800 điểm”.
“Chúc mừng, sức mạnh của công tử là thiên hạ vô song, nhận được 19000 điểm”.
“Quá giỏi! Lĩnh ngộ của công tử vô cùng cao thâm, nhận được 9000 điểm”.
18 vòng khảo nghiệm này đều khá cơ bản nên vòng nào Ngô Bình cũng vượt qua xuất sắc.
Cuối cùng, anh đã tới vòng khảo nghiệm cuối. Vòng 18 là kiểm tra vận mệnh, lần này thành tích của Ngô Bình đã khiến Tiểu Lê phải hốt hoảng: “Vận mệnh của công tử quá mạnh, được thưởng 180 nghìn điểm”.
Ngô Bình: “Tiểu Lê, giờ tôi có bao nhiêu điểm rồi?”
Tiểu Lê: “258 nghìn điểm. Chúc mừng công tử có thể nhận được truyền thừa của Vĩnh Hằng Đạo Tôn”.
Ngay sau đó, đã có một luồng sức mạnh tiến vào thức hải của Ngô Bình và mở một không gian ở bên trong. Trong không gian này có một người đàn ông tuấn tú với khí chất phi phàm đang ngồi xếp bằng, người đó còn cười với Ngô Bình.
Ngô Bình vội hỏi: “Tiền bối là Vĩnh Hằng Đạo Tôn ư?”
Người đàn ông mặc áo bào trắng cười nói: “Đúng thế, ta đã ở đây bao năm, cậu là người đầu tiên nhận được truyền thừa của ta”.
Ngô Bình: “Đạo Tôn, tôi nghe Tiểu Lê nói thần thổ thông thiên này là do đệ tử của người mở đúng không?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Không đúng mà cũng không sai, thần thổ này vốn là một vũ trụ thu nhỏ rồi tự thành một giới, bên trong có truyền thừa mà các kỷ nguyên lưu lại và không ít cường giả. Đệ tử đó của ta đã thi triển tài năng để mở vũ trụ này ra và cho nhập vào Hồng Hoang để hình thành thần thổ như bây giờ”.
Ngô Bình: “Ra là thế, chắc chắn tiên vực Vĩnh Hằng ở bên ngoài cũng có liên quan đến tiền bối”.
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Ta từng ở tiên vực một thời gian và lưu lại ít đạo thống ở đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, giờ người sẽ truyền công pháp cho vãn bối ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Yêu cầu để trở thành đệ tử của ta cao lắm, giờ ta sẽ truyền cho cậu một bộ công pháp trước, cậu cứ tu luyện đi, nếu thành công thì ta sẽ truyền tiếp công pháp thứ hai”.
Ngô Bình thầm nghĩ mình chẳng thiếu công pháp nên hỏi: “Tiền bối, công pháp gì vậy ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Công pháp của ta đã dung hợp ưu thế của thần và nhân, Thần tộc cũng có thể tu luyện được”.
Ngô Bình: “Nhân tộc có thể tu luyện không ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Thần tộc tu luyện công pháp này sẽ khó hơn rất nhiều lần”.
Ngô Bình: “Tiền bối, vậy người không muốn Nhân tộc tu luyện nó hay sao?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn cười nói: “Ngày trước, Thần tộc ta đã đánh bại Tiên tộc, nhưng Tiên tộc chưa bị tiêu diệt hết nên vẫn có thể phản công lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa Tiên tộc đã chọn Nhân tộc để truyền lại sức mạnh Tiên tộc của mình. Nhân tộc rất có tiềm năng, ta lo một ngày Nhân tộc sẽ mạnh mẽ như Tiên tộc thời xưa. Vì thế, ta đã quyết định dùng thân phận của Thần tộc để tu luyện Tiên đạo. Qua nhiều năm mày mò, cuối cùng ta đã tìm được một con đường. Nhưng tiếc là con đường này có yêu cầu quá cao về tư chất, Thần tộc bình thường không thể tu luyện được”.
Ngô Bình: “Đến Thần tộc còn khó tu luyện công pháp của người thì Nhân tộc tu luyện kiểu gì!”