Người kia nổi giận: “Anh nói gì? Dám ăn nói thế với cậu chủ Đông Phương à, chán sống rồi đúng không?’
Ngô Bình tát bay tên đó, làm hắn va mạnh người lên tường, lập tức bị thương nặng.
Tên khác thấy thế thì khiếp đảm, vội vàng bóp vỡ ngọc phù trong tay rồi nói: “Có giỏi thì đứng im đấy!”
Ngô Bình bảo người của Thiên Y Quán mang một cái ghế ra cho anh và Đường Băng Vân ngồi, sau đó nói: “Tôi không đi đâu mà lo”.
Một lát sau có hơn chục người đáp xuống cạnh đó, những người này đều là cao thủ, thậm chí có cả Chân Tiên.
Anh liếc mắt nhìn rồi thờ ơ nói: “Có tẹo người thế này thôi à? Không đủ, gọi tiếp đi!”
Anh vừa nói dứt câu thì đám người đã thấy có một luồng uy áp ập tới, họ đều quỳ xuống đất, khắp các lỗ chảy máu vô cùng đau đớn.
Có người không chịu được nên đã bóp nát tiếp một ngọc phù nữa, vì thế không lâu sau Thông Thiên Cung lại cử thêm một tốp cao thủ tới. Nhưng họ vừa đến thì cũng quỳ hết xuống đất.
Ngô Bình bình thản nói: “Đông Phương Hách chưa đến à? Các người chuẩn bị gọi hắn đi”.
Có người bóp nát tiếp ngọc phù thứ ba, cuối cùng cũng kinh động tới Đông Phương Hách. Một người đàn ông mặc áo đỏ bay tới, hắn vừa định lên tiếng thì chân chợt mềm nhũn rồi quỳ xuống đất.
Hắn biến sắc mặt nói: “Anh là ai?”, Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Đông Phương Hách đây à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Vâng”.
Ngô Bình: “Nghe nói lần trước anh định mang cô ấy đi?”
Đông Phương Hách lạnh giọng nói: “Thằng kia, mày hãy nhìn kỹ xem đây là đâu, là thành Vô Ưu – địa bàn của Thông Thiên Cung tao đấy”.
Ngô Bình: “Tôi biết đây là thành Vô Ưu, cũng biết anh là Đông Phương Hách – cháu trai của Thông Thiên lão tổ”.
Đông Phương Hách hừ nói: “Thế mà mày vẫn dám làm thế với tao à? Không sợ ông nội tao đến tát chết mày hay sao?”
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Tự vả miệng đi!”
Đông Phương Hách lập tức mất khống chế, hai tay tự giơ lên vả vào miệng mình chan chát, chẳng mấy chốc khoé miệng hắn đã bật máu.
Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận nói: “Dừng lại mau!”
Ngô Bình thấy phía đối diện có quán rượu thì kéo Đường Băng Vân lên gọi một bàn thức ăn, sau đó vừa ăn vừa xem Đông Phương Hách tự vả vào mặt mình.
Khi mặt hắn sắp bị tát nát bét thì có một giọng nói uy nghiệm vọng từ trên cao xuống: “Cậu Lý, cháu tôi sai rồi, xin cậu nương tay”.
Ngô Bình nhìn ra ngoài thì thấy có một đạo nhân trung niên đang đứng trên đỉnh đầu Đông Phương Hách rồi chắp tay hành lễ với anh.
Ngô Bình cười nói: “Ông là Thông Thiên lão tổ à?”
Thông Thiên lão tổ gật đầu: “Tôi đã nghe sư đệ Hỗn Thiên kể về cậu Lý, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt”.
Ngô Bình xua tay, Đông Phương Hách lập tức ngừng vả mặt, anh nói: “Ông Thông Thiên này, chuyện nhà ông thì tôi không liên quan, nhưng cháu ông dám vô lễ với người phụ nữ của tôi thì tôi không cho qua được”.
Thông Thiên lão tổ nhìn Đông Phương Hách rồi nói: “Nhốt thằng nghịch tử này vào thuỷ lao cho ta, ba năm không được ra ngoài”.
Lập tức có người đáp xuống rồi đưa Đông Phương Hách đi, Đông Phương Hách nghe thấy mình sẽ bị nhốt ở thuỷ lao thì gào lên: “Ông ơi, con sai rồi, ông đừng nhốt con, ông ơi…”