“Công chúa!”

“Là công chúa!”

Trong triều có rất nhiều người cũ trong Kim Giáp vệ, liền nhận ra thân phận của Mộc Thiên Tuyết ngay, ai nấy đều hô lên kinh ngạc.

Mộc Thiên Tuyết cao giọng nói: “Dư Tượng Phi truyền tin giả, chiếm Kim Giáp vệ làm của riêng, tội đáng chết! Trương thị vệ!”

“Có thuộc hạ!”, Trương Quân liền đi ra.

Mộc Thiên Tuyết: “Bắt lấy Dư Tượng Phi, xử lý ngay tại chỗ!”

“Tuân lệnh!”

Dứt lời, Trương Quân liền tới trước mặt Dư Tượng Phi. Hắn tức điên, nói: “Một Thiên Tiên cỏn con mà nghĩ có tư cách đấu với trẫm sao?”

Vừa dứt lời, Trương Quân liền giơ kiếm lên chặt bay đầu Dư Tượng Phi. Dư Tượng Phi có thực lực Đạo Quân, nhưng trước mặt Trương Quân hắn còn không có cơ hội phản kháng!

Đầu người rơi xuống, các quan sợ hãi, liền quỳ xuống: “Tham kiến công chúa!”

Mộc Thiên Tuyết nói: “Nếu đã lập nên nước Tây Lương thì cứ tạm thời dùng tên này đi. Kể từ bây giờ, ta sẽ là nữ đế Tây Lương, các ngươi có muốn đi theo ta không?”

“Chúng thần nguyện ý!”, bách quan đồng thanh nói.

Sau đó Trương Quân bắt đầu chỉnh đốn Kim Giáp vệ, dùng các giáo trình của Ngô Bình để tiến hành huấn luyện và tuyển chọn.

Chuyện Kim Giáp vệ do hoá thân Trương Quân phụ trách. Phía Ngô Bình vẫn chưa ổn định, cần anh trấn thủ thêm một thời gian.

Thế nên anh ở lại đây tiếp tục tu luyện, đột phá đến cảnh giới ba Đoạt Thiên chỉ trong một lần. Anh đã tu luyện đến tầng thứ ba của Đoạt Thiên Kinh, nên cảnh giới ba Đoạt Thiên này khá là dễ dàng.

Sau khi đột phá, anh quyết định đến thần thổ thông thiên một chuyến, hoàn thành kiểm tra của điện Thiên Trạch, nhân tiện ghé thăm cố nhân.

Nói đi là anh, chẳng bao lâu sau anh đã đi đến trước điện Hỗn Thiên. Hôm nay điện Hỗn Thiên có khí tức rất kỳ diệu. Đôi mắt sáng rực lên, anh cười vang: “Cơ đại ca đột phá rồi ạ?”

Bên trong điện Hỗn Thiên vọng ra giọng nói của Cơ Tiên Bằng. Ông ấy cười to: “Cậu đến rồi à?”

Sau đó, một bóng dáng bệ vệ bước ra từ trong điện, cao lớn muôn trượng, khí thế trấn áp cả đất trời. Đó chính là điện chủ điện Hỗn Thiên, Cơ Tiên Bằng.

Ngô Bình nói: “Quả nhiên Cơ đại ca đã đột phá rồi, thật đáng mừng”.

Cơ Tiên Bằng cười bảo: “May mà có cậu giúp anh. Nếu không nhờ Phục Thiên Đại Đạo Kinh mà cậu truyền cho anh thì anh không thể nào đột phá nhanh đến vậy”.

Ngô Bình đáp: “Là do Cơ đại ca tích luỹ thâm hậu, bằng không thì dù có thêm công pháp cũng không thể đột phá”.

Cơ Tiên Bằng nói: “Lâu rồi cậu mới đến đây. Chúng ta vào điện rồi trò chuyện tiếp nhé”.

Ngô Bình cũng hiện ra chân thân, hoá thành người cao vạn trượng. Mỗi người ngồi trên một trụ đá khổng lồ, bàn kinh luận đạo.

Cơ Tiên Bằng rất vui mừng: “Thánh uy của cậu không thua kém gì anh. Anh biết cậu tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn không ngờ lại nhanh đến vậy”.

Ngô Bình hỏi: “Cơ đại ca, bây giờ anh đã là Đạo Tổ, có phải địa vị ở thần thổ thông thiên đã cao hơn Thông Thiên lão tổ kia rồi không?”

Cơ Tiên Bằng đáp nhẹ: “Đều là sư huynh đồng môn, ai hơn ai không quan trọng. Hơn nữa, Thông Thiên sư huynh đã đột phá từ lâu rồi”.

Ngô Bình khá bất ngờ: “Ồ, Thông Thiên lão tổ đã đột phá lên Đạo Tổ rồi ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play