Anh đẩy Lục Tử Chân ra, hóa thành người khổng lồ cao nghìn mét, tung nắm đấm về phía xúc tu, anh sử dụng Hủy Diệt Quyền Kinh!

Dưới mặt đất phát ra tiếng gầm giận dữ, cánh tay lớn của Ngô Bình cắm xuống mặt đất, tóm con quái vật lông đen toàn thân đầy gai ra.

Con quái vật bị trúng đòn của Hủy Diệt Quyền Kinh, toàn thân tê liệt không thể động đậy. Ngô Bình đưa tay xé cơ thể to lớn của nó làm hai nửa. Con quái vật kêu lên thảm thiết, một hạt ngọc to bằng cái đầu người rơi xuống. Hạt ngọc này chính là sức mạnh của tất cả sinh linh mà con quái vật đã hấp thu trong suốt những năm tháng qua.

Ngô Bình thấy hạt ngọc này thì cảm thấy nó chứa một lượng lớn sức mạnh, xem ra con quái vật này quả nhiên đã cắn nuốt Đại Thánh. Anh khẽ thở dài, hai tay nghiền nát hạt ngọc, vô số luồng sức mạnh ùa vào lòng bàn tay anh, bị anh dùng Hủy Diệt Quyền Kinh hấp thu hết.

Tầng thứ ba của Hủy Diệt Quyền Kinh chính là cắn nuốt sức mạnh, sau đó khi sử dụng sẽ bùng phát sức mạnh, từ đó tạo thành tổn hại cực lớn cho kẻ thủ. Sau khi hấp thu sức mạnh của hạt ngọc này, Ngô Bình lập tức có thể sử dụng tầng thứ năm của Hủy Diệt Quyền Kinh, Hủy Thiên Diệt Địa!

Sau khi hấp thu, anh đưa hai người Lục Tử Chân rời khỏi đầm lầy.

Về đến nhà, người nhà họ Lục rất đau lòng, vợ Lục Đằng Tiêu khóc tới nỗi ngất đi.

Ngô Bình giúp họ lo liệu hậu sự, sau đó bắt đầu nghiên cứu dấu ấn trên người mọi người. Anh phát hiện dấu ấn này cũng là một loại sức mạnh, bình thường nó nhỏ xíu như con kiến, ẩn nấp trên cơ thể. Nhưng một khi cơ thể sắp rời khỏi hành tinh này, dấu ấn này sẽ lan tỏa ra toàn thân, từ đó bị đại trận trấn áp.

Anh nghiên cứu hồi lâu, liền có một kế hoạch trong đầu. Anh hỏi đám người Tào Phi: “Các người có bằng lòng theo tôi rời khỏi đây không?”

Đám người Tào Phi vội gật đầu: “Tất nhiên là bằng lòng!”

Ngô Bình nói: “Tôi có biện pháp giải trừ dấu ấn trên người mọi người!”

Lục Tử Chân: “Lý Thánh Nhân, anh có thể mang tất cả chúng em ra khỏi đây không? Chúng em không muốn sống cuộc sống nơm nớp sợ hãi, người nhà có thể sẽ chết bất cứ lúc nào nữa”.

Ngô Bình: “Đương nhiên có thể. Tuy nhiên, khi đến địa bàn của tôi, mọi người phải nghe lệnh tôi, trở về Nhân tộc”.

Mọi người đều biết nếu ở lại sớm muộn gì cũng chết nên gật đầu đồng ý.

Ngô Bình: “Gần đây đừng ra ngoài, ở trong thôn nghỉ ngơi đi, trước khi đi, tôi sẽ giải trừ dấu ấn cho mọi người”.

Sau đó, Ngô Bình tranh thủ thời gian và tiếp tục phá giải mật mã tầng thứ sáu và tầng thứ bảy.

Bảy ngày sau, mật mã tầng thứ sáu đã được giải mã, tầng thứ bảy cũng đã giải được quá nửa.

Lúc này, một giọng nói vang lên trong không trung.

“Lý Huyền Bình, đã không còn sớm, mau đi ra nhận lấy cái chết!”

Ngô Bình biết là Trương Ngọc Hoàng đang nói, anh bay lên trời lớn tiếng nói: “Trương Ngọc Hoàng, giờ nếu anh quỳ xuống cầu xin tha thứ, hứa làm nô bộc của tôi, tôi có thể tha cho anh!”

Ở cách trăm dặm, Trương Ngọc Hoàng đứng ở giữa không trung, Ngô Bình chỉ đi một bước đã tới trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người không tới hai mươi bước.

Trương Ngọc Hoàng cười lạnh: “Tên nhãi ngông cuồng!”

Ngô Bình quan sát hắn và nói: “Tôi đã nghĩ rằng anh rất mạnh mẽ, nhưng hóa ra thứ anh có chỉ là huyết mạch của cổ thần mà thôi”.

Trương Ngọc Hoàng lạnh nhạt: “Hôm nay tôi sẽ cho anh biết khoảng cách giữa chúng ta là gì!”

“Ầm ầm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play