Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình rồi sững người, sau đó hỏi: “Cậu là Nhân tộc à?”
Ngô Bình: “Đúng, mọi người cũng là Nhân tộc à?”
Người thanh niên nói: “Chúng tôi từng là thần nhân, nhưng sau đã bị lưu đày đến đây”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Thần tộc à? Cách người từ bỏ nhân tịch và trở thành tu sĩ tân thần chứ gì, tôi biết rồi”.
Người thanh niên hỏi người đàn ông trung niên: “Bố, có cần giết cậu ta không?”
Người đàn ông trung niên thở dài đáp: “Dẫu sao cũng là Nhân tộc cả, hình như cậu ta cũng không có ác ý, thả cậu ta đi đi”.
Ngô Bình nhìn vào bên trong thì thấy có mấy đứa trẻ đã đói đến mức suy dinh dưỡng, xem ra người trong thôn này sống rất khổ cực.
Anh lấy ít đồ ăn ra rồi ném cho người đàn ông trung niên: “Cho bọn trẻ ăn đi, tạm biệt!”
Người đàn ông trung niên cầm lấy đồ ăn mà mắt sáng rực, thấy Ngô Bình định đi, ông ấy vội lên tiếng: “Cậu bạn, xin dừng bước”.
Ngô Bình đứng lại hỏi: “Có gì chỉ giáo?”
Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Ban nãy bố con tôi đã thất lễ, nhưng ở các nơi quái quỷ này thì chúng tôi làm gì cũng phải cẩn trọng. Nhận được đồ ăn của cậu, chúng tôi rất cảm kích, nếu cậu không chê thì mời vào trong làng ngồi chơi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, vậy xin làm phiền!”
Người thanh niên tò mò quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Nhân tộc các anh và thần nhân chúng tôi hình như cũng không có gì khác biệt”.
Ngô Bình: “Thì vốn bản chất là giống nhau mà”.
Người đàn ông trung niên: “Mời cậu!”
Đi qua cổng làng, Ngô Bình lấy kẹo ra chia cho đám trẻ con, đứa bé thì ba, bốn tuổi, lớn thì chưa tới mười tuổi. Lần đầu tiên được ăn kẹo nên đứa nào cũng tròn mắt, không biết đây là thứ gì mà ăn ngon thế!
Người thanh niên tiếp tục tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”
Ngô Bình lấy một cái đưa cho anh ta rồi nói: “Kẹo, anh ăn thử đi”.
Người thanh niên lớn bằng ấy rồi nhưng chưa ăn kẹo bao giờ, nhưng vừa nếm thử một cái thì lập tức ngạc nhiên nói: “Ngon quá!”
Người đàn ông trung niên cảm thán: “Sau này không được ăn lại nữa thì xem con làm thế nào”.
Người thanh niên: “Cứ biết bây giờ đã, sau này quan trọng gì ạ”.
Người đàn ông trung niên mời Ngô Bình tới một căn nhà, có một người phụ nữ đang phơi quần áo trong sân, thấy người lạ tới, bà ấy vội vàng bảo vệ lũ trẻ ở bên cạnh.
Người đàn ông trung niên: “Không sao, đây là khách”.
Họ đi vào một căn phòng khách rất rộng, nhưng trang trí rất đơn sơ, nền nhà bằng đá thạch, chỉ có bộ bàn ghế đơn giản.
Người đàn ông trung niên: “Cậu bạn, tôi là Tào Phi, cậu tên gì?”
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình, đến từ Khuyên giới”.
Người đàn ông trung niên có vẻ ngạc nhiên nói: “Cậu đến từ Khuyên giới ư? Nhưng tôi thấy thực lực của cậu hơn tu sĩ của Khuyên giới nhiều”.
Ngô Bình cười nói: “Đúng là tôi mạnh hơn tu sĩ bình thường ở Khuyên giới thật”.
Tào Phi nói: “Sao cậu lại đến đây, đây là nơi Thần tộc nhốt các tội phạm lưu vong nên nguy hiểm lắm”.