Nguyên Hạc: “Thế nên người thường đi sang đó sẽ bị áp chế rất nhiều. Nghe nói lên đại thế giới Ngọc Thanh sẽ hoàn toàn không bị khuyên giới ảnh hưởng nữa”.
Ngô Bình: “Hèn chi mà Đại Thiên Tôn coi trọng đại thế giới Thái Thanh như vậy”.
Nguyên Hạc: “Đại Thiên Tôn muốn tiên giới trở thành địa phương duy nhất để thiên tiên ký thác linh đài, nhưng ý tưởng này quá phi thực tế, nơi tốt hơn tiên giới thì rất nhiều, ví dụ như đại thế giới Thái Thanh này cũng đã tốt hơn tiên giới rồi, nên Đại Thiên Tôn mới muốn nhét nó vào trong tiên giới, giúp nâng cao tầm ảnh hưởng của tiên giới”.
Hai người đang nói chuyện thì cửa bỗng bị đá văng, một tu sĩ trung niên xông vào, nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Mày giấu hai mẹ con kia đi đâu rồi?”
Ngô Bình biết hắn nói ai nên đáp: “Tôi đia đi đâu thì liên quan gì anh!”
Người đàn ông cười lạnh: “Mày có biết đắc tội cô Niên thì hậu quả thế nào không?”
Ngô Bình: “Vậy anh biết hậu quả đắc tội tôi chưa?”
Nguyên Hạc đứng lên, lạnh lùng nói: “Mở mắt chó ra mà nhìn đi, người trước mặt là thiên kiêu của tiên giáo Thái Thanh, nhận được sự ưu ái của Huyền Đô lão tổ, sao dám vô lễ thế hả?”
Người đàn ông trung niên đang ngạo mạn, nghe thế thì hốt hoảng. Hắn chưa thấy thì cũng từng nghe nói là người có địa vị cao nhất trong tiên giáo Thái Thanh chính là Huyền Đô lão tổ, là sư tổ của cậu cả.
Hắn vội nói: “Kẻ hèn không biết. Xin các vị tha thứ!”
Nguyên Hạc: “Mấy người đối xử với hai mẹ con kia quá đáng rồi đấy, chuyện này dừng tại đây. Nếu còn không thôi, chúng ta cứ tới chỗ Huyền Đô lão tổ phân phải trái đúng sai!”
Người đàn ông trung niên chảy mồ hôi lạnh khắp người: “Vâng, tôi rõ rồi!”, sau đó hắn chạy mất.
Đối phương vừa đi, Ngô Bình nói: “Không dạy cô ta bài học thì trong lòng chẳng thoải mái chút nào!”
Nguyên Hạc: “Không cần sư huynh phải ra tay, Niên Thành Uy sẽ tự tới nhận lỗi!”
Ngô Bình: “Ồ, hắn sẽ tới xin lỗi?”
Nguyên Hạc: “Sư huynh, anh không biết địa vị của mình ở tiên giáo Thái Thanh sao? Lúc nãy tại sao tôi lại ngăn cản anh? Niên Thành Uy so với anh giống như tạp dịch so với đệ tử tinh anh. Cho dù hắn có một trăm lá gan cũng không dám đắc tội với sư huynh”.
Ngô Bình: “Bây giờ tôi lợi hại vậy sao?”
Nguyên Hạc cười nói: “Người có địa vị cao nhất ở tiên giáo Thái Thanh là ai? Đương nhiên là Huyền Đô lão tổ, ngay cả lão nhân gia người còn coi trọng anh như vậy, đệ tử nào có thể so sánh?”
“Chưa kể, anh sắp đánh một trận với Trương Ngọc Hoàng. Nếu anh thắng, cho dù là mấy vị tông chủ địa vị cũng không bằng anh”.
Ngô Bình cười nói: “Nguyên Hạc, cậu đang nịnh nọt tôi đó à?”
Nguyên Hạc: “Mặc dù có hơi quá, nhưng lời tôi nói là sự thật”.
Ngô Bình: “Nguyên Hạc, tôi thấy cậu làm việc khá ổn trọng, có muốn theo tôi không?”
Nguyên Hạc cười nói: “Sư huynh, tôi không có tu vi cũng không không có tư chất. Vì gì lại được anh coi trọng”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ hỏi ý sư tổ trước, nếu lão nhân gia đồng ý, tôi sẽ dẫn cậu theo. Nếu cậu chấp nhận, tôi đảm bảo sau này cậu sẽ trở thành Đạo Quân”.
Nguyên Hạc run lên: “Sư huynh, là thật sao?”
Ngô Bình: “Cậu nghe đến Đạo Quân Đan chưa? Tôi cũng vừa luyện chế xong”.
Nguyên Hạc kích động đến phát run: “Được! Chỉ cần lão tổ nguyện ý buông tay, tôi nhất định sẽ đi theo sư huynh!”
Ngô Bình: “Được rồi, mau ăn đi, ăn xong đi tham gia khảo thí”.