Ngoài ra giữa Thiên Võ và Quỷ Phương vẫn có phần lớn khu vực thuộc Thiên Đạo Môn. Thiên Đạo Môn có thực lực rất mạnh, hiện nay vẫn chưa có thế lực nào dám chọc vào. May mà Thiên Đạo Môn không dễ dàng mở rộng, hai bên mới có thể bình an vô sự.

Bình định Quỷ Phương xong, Ngô Bình nhờ Lý Vân Đẩu điều hành đất nước, còn anh thì đến linh thổ Ngũ Hành.

Lần trước anh đã đưa trận vận chuyển của Vô Sinh lão tổ lên người, lúc này anh lấy trận vận chuyển ra để vào hoàng cung. Chuyến này anh đưa theo Đường Tử Di. Nhậm San San và cả Đỉnh Nhi, Khả Nhi cùng vào trận vận chuyển, họ đến thẳng linh thổ Ngũ Hành.

Vừa về thì Lão Hoàng đã xuất hiện trước mặt anh, nói: “Chủ nhân, cuối cùng người cũng về, người đã đi suốt mấy tháng rồi”.

Ngô Bình: “Mọi người ở đây đều khỏe mạnh chứ?”

Lão Hoàng: “Toàn bộ đều khỏe mạnh”.

Ngô Bình giới thiệu người nhà một chút rồi quay về sân nhỏ.

Khi đi qua rừng hạnh, Ngô Bình chào Hạnh Tổ một tiếng. Hạnh Tổ đã hóa hình thành người, tay xách rổ hạnh: “Chào tiểu hữu, lâu ngày không gặp rồi, đây là con của cậu à?”

Ngô Bình vội hỏi: “Đúng vậy, Đỉnh Nhi, Khả Nhi, mau chào Hạnh Tổ!”

Đỉnh Nhi cười: “Chào ông Hạnh Tổ ạ!”

Khả Nhi: “Ông Hạnh Tổ, ông đẹp ghê”.

Hạnh Tổ cười to, một mình ông ấy canh giữ rừng hạnh nhiều năm, tính tình quái gở, lâu rồi mới trò chuyện với người như Ngô Bình, lúc này ông ấy nhéo má hai đứa nhỏ nói: “Đúng là cô bé dễ thương, đây là quả hạnh, ông cho đấy, ăn đi ngon lắm”.

“Cám ơn ông ạ!”. Khả Nhi nói ngọt, làm Hạnh Tổ vô cùng vui vẻ.

Đường Tử Di và Nhậm San San cũng tiến lên chào, Hạnh Tổ gật đầu: “Ngoan lắm! Chỗ của tôi không có nhà cửa gì để ở nên không mời mọi người vào được!”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, hay là ông tới chỗ tôi ngồi chơi xơi nước!”

Nghe nói phải tới sân nhỏ kia, Hạnh Tổ biến sắc, ông ấy im lặng vài giây rồi nói: “Trong sân kia có đối thủ không đội trời chung của tôi nên tôi không đi đâu!”

Lão Hoàng chạy tới đúng lúc này, vui vẻ nói: “Chủ nhân, Hạnh Tổ và Thanh Ngưu từng đánh nhau đấy!”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Tại sao Thanh Ngưu lại đánh nhau với Hạnh Tổ?”

Lão Hoàng: “Thanh Ngưu ham ăn, trộm quả hạnh của Hạnh Tổ, gặm luôn cả vỏ cây, tất nhiên là chọc giận Hạnh Tổ rồi, sau đó ông ấy đánh nhau với Thanh Ngưu!”

Ngô Bình nhịn xuống không hỏi kết quả: “Tiền bối, có gì tôi tìm ông nói chuyện sau nhé!”

Anh vừa vào cửa, mèo, chó, gà, cá đều ló mặt ra chào chủ nhân.

Một con ngỗng trắng lớn chạy tơi kêu quang quác, chọc Khả Nhi cười to. Bên kia, gà mười ba cũng bắt sâu cho Đỉnh Nhi, hai đứa nhóc vui vẻ vô cùng.

Ngô Bình cũng không quan tâm họ quậy phá gì, giới thiệu Như Khanh với Trần Nhược Nhàn xong thì đi tìm Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu đang thảnh thơi nằm trong chuồng bò gặm cỏ, Ngô Bình ngồi cạnh hỏi: “Thanh Ngưu, mày và Hạnh Tổ từng đánh nhau à?”

Thanh Ngưu: “Tôi chỉ ngứa mắt ông ta thôi, ra được vài trái hạnh mà làm như giỏi lắm ấy”.

Ngô Bình: “Mày nể mặt tao, bỏ qua việc này đi!”

Thanh Ngưu im lặng một lát rồi nói: “Chủ nhân đã có lệnh thì tôi sẽ nghe theo nhưng tôi vẫn không ưa lão già kia đâu đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play