Ngô Bình: “Thiên Mệnh Kinh cũng là như vậy sao?”

Phương Yếm: “Thiên Mệnh Kinh có bảy tầng, đây là một công pháp do một cường giả tuyệt thế tu luyện đến tầng mười của Đoạt Thiên Kinh sáng tạo ra, là một bước tiến dựa trên cơ sở Đoạt Thiên Kinh. Nhưng Thiên Mệnh Kinh của cường giả này không phải hoàn hảo, bản thân người này cho rằng Thiên Mệnh Kinh ít nhất có mười hai cảnh giới”.

Ngô Bình giật mình: “Nói như vậy, Đoạt Thiên Kinh và Thiên Mệnh Kinh thực ra có thể coi là hai cảnh giới tu luyện ở ngoài Địa Tiên”.

Phương Yếm: “Đúng, chỉ là đời sau rất ít người có thể tu luyện đến trình độ này, cho nên không thể tính riêng, mà vẫn xếp vào Địa Tiên”.

Ngô Bình: “Tiền bối, có thể tặng Thiên Mệnh Kinh cho vãn bối được không?”

Phương Yếm: “Tất nhiên rồi. Cậu không được tin những gì Quỷ Sầu nói, hãy ghi nhớ!”

Vừa dứt lời, từ trong lò Quỷ Phương bay ra một chùm sáng chói lọi đâm thẳng vào trán Ngô Bình. Ngay sau đó, một cuốn sách cổ trôi nổi xuất hiện trong tâm trí của Ngô Bình, tỏa ra một luồng khí tức bí ẩn.

Phương Yếm: “Đây là Đoạt Thiên Kinh bản gốc, là bản duy nhất trong thiên hạ này, không ai có thể giả mạo nó”.

Thực ra dù Phương Yếm không nói, Ngô Bình cũng đã biết quyển sách này là bản gốc thực sự, bởi vì khí tức của nó độc nhất vô nhị, trên đó vẫn còn hơi thở của người sáng tạo.

“Cảm ơn tiền bối!”, Ngô Bình hành lễ với đối phương.

Sau khi lấy được Đoạt Thiên Kinh, Ngô Bình đang chuẩn bị tu luyện thì có người đến báo rằng đại quân Quỷ Phương đã xâm chiếm biên giới và hỏi Ngô Bình liệu có tấn công toàn lực hay không.

Ngô Bình hỏi Phương Yếm: “Tiền bối, đây có phải là hậu duệ Quỷ Phương của tiền bối không?”

Phương Yếm: “Không sai, huyết mạch tuy rằng đã ít đi nhiều, nhưng quả thực là hậu nhân của tôi”.

Ngô Bội: “Hiện tại hậu nhân của tiền bối muốn tấn công nước tôi, tiền bối có thể ngăn cản không?”

Phương Yếm: “Cái này dễ thôi, cậu cầm thủ lệnh của tôi, toàn bộ Quỷ Phương sẽ nghe lệnh cậu”.

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Họ có nhận ra thủ lệnh của tiền bối không?”

Phương Yếm: “Trên thủ lệnh của tôi có khí tức huyết mạch của tôi, chỉ cần họ nhìn thấy nó là họ sẽ thần phục vô điều kiện và sẽ không bao giờ nghi ngờ. Hơn nữa tôi đã đặt ra một quy tắc, nhìn thấy thủ lệnh cũng giống như nhìn thấy tôi vậy”.

Nói xong, một tia sáng rơi vào tay Ngô Bình, hóa thành một thủ lệnh bằng ngọc, có khắc hoa văn của một con hung thú cổ xưa.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn tiền bối”.

Anh cầm lấy thủ lệnh, dẫn thị vệ đi tới biên giới phía bắc.

Ở khu vực biên giới phía bắc, Ngô Bình nhìn thấy quân đội Quỷ Phương đang đối đầu với quân đội Thiên Võ. Người đến từ Quỷ Phương là một tướng quân hung hãn, khí tức rộng lớn như biển, khí huyết trên đỉnh đầu bay vút lên trời, ngưng tụ thành hình ảnh một con rồng cổ xưa.

Ngô Bình vừa tới, đại quân nơi biên giới liền quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ!”

Ngô Bình gật đầu, bay tới trước mặt đại quân Quỷ Phương, đưa thủ lệnh ra, trầm giọng nói: “Các người nhận ra vật này không?”

Thủ lệnh được đưa ra, khí tức phóng ra khiến cho người Quỷ Phương biến sắc, tướng quân hung mãnh kia thậm chí quỳ rạp trên mặt đất, kích động hỏi: “Người là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play