Chu Mi cười bảo: “Cậu Ngô cừ thật, không ngờ cậu còn là bạn của Thánh nhân”.

Ngô Bình nói: “Nơi này cách biên giới đế quốc Thiên Võ không xa lắm, ước chừng hơn mười nghìn dặm. Không bao lâu nữa, nơi này cũng sẽ trở thành lãnh thổ của đế quốc Thiên Võ!”

Chu Mi: “Thế lực mạnh nhất trong khu vực này là một thế lực được gọi là ‘Thánh Tiên Tông’, tông chủ của họ nghe đồn là bán thánh. Đế quốc Thiên Võ muốn nuốt chửng nơi này, tôi e rằng phải qua được ải Thánh Tiên Tông này trước”.

Nhưng Lâm Nhu lập tức nói: “Nếu là nước Long, điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra. Nhưng nếu là đế quốc Thiên Võ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”.

Ngô Bình: “Tại sao lại như vậy?”

Lâm Nhu: “Tôi nghe nói rằng người sáng lập Thánh Tiên Tông là một vị thánh, ông ấy đã để lại một đạo thánh chỉ. Bất cứ ai có thể luyện thành công pháp mà ông ấy để lại sẽ là chủ nhân thực sự của Thánh Tiên Tông. Hoàng đế Thiên Võ không phải cũng là một vị thánh sao? Để cho hoàng đế tu luyện loại công pháp đó, như vậy chẳng phải đã trở thành tông chủ Thánh Tiên Tông rồi sao?”

Ngô Bình kinh ngạc: “Còn có chuyện này sao?”

Lâm Nhu: “Một thời gian trước, tôi có quen biết với một đệ tử của Thánh Tiên Tông, anh ấy đã nói với tôi về điều đó”.

Chu Mi cười nói: “Là La Ngọc sao? Anh ta rõ ràng có ý với muội, không có việc gì là lại chạy tới tìm muội”.

Ngô Bình: “Cái gì, có người theo đuổi Lâm trưởng lão của chúng ta sao?”

Lâm Nhu trừng mắt nhìn sư tỷ: “Sư tỷ, không phải tỷ cũng vậy sao? Nạp Đô kia cứ vài bữa lại đến tặng quà cho tỷ”.

Chu Mi: “Tặng là việc của anh ta, nhưng tỷ đâu có thích. Tỷ không có hứng thú với anh ta”.

Ngô Bình đã cứu mạng Chu Mi, nhưng thái độ của Nạp Đô với Ngô Bình hôm nay khiến Chu Mi chán ghét.

Lúc này, Ngô Bình thả Nhân Bì Viêm Dương ra, anh nói: “Viêm Dương, bây giờ Hắc Thiên Giáo đã không còn, để ta giúp ngươi loại bỏ những tà ma còn sót lại”.

Viêm Dương vẫn ở trong trạng thái ngủ sâu, vừa tỉnh dậy liền nghe nói Ngô Bình muốn giúp mình diệt trừ tất cả tà ma thì trong lòng vui mừng khôn xiết: “Đa tạ thượng tiên!”

Dứt lời, ngay khi Ngô Bình nắm lấy nó, hàng chục luồng sáng màu đen bay ra từ đỉnh đầu của Viêm Dương. Ngay khi những luồng sáng đen này tiếp xúc với lòng bàn tay của anh, chúng lần lượt bị tiêu diệt. Không có sự kiềm chế của đám tà ma , khí tức của Viêm Dương mạnh lên trông thấy.

Ngô Bình cười nói: “Viêm Dương, ngươi là một thuộc hạ trung thành, sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi một cơ thể mới, khiến ngươi trở thành một thiên tài tu luyện”.

Nói xong, anh vươn tay chỉ vào không trung, giúp Viêm Dương mọc ra một cơ thể mới có xương có thịt. Cơ thể mới này còn rất phi phàm, các khiếu đã được đả thông, hình dạng hoàn mỹ, thể chất còn tốt hơn cả đại đa số các thiên tài.

Một ánh hào quang lóe lên, Viêm Dương biến thành một chàng trai tuổi ngoài hai mươi cường tráng, cao hơn 1.9 mét. Viêm Dương thử nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và vui mừng, vội vã cúi đầu nói: “Đa tạ thượng tiên.Từ nay về sau, thượng tiên chính là chủ nhân cơ thể mới của Viêm Dương!”

Ngô Bình cười nói: “Đứng lên đi. Sau này ngươi nên cố gắng tu luyện, đừng lãng phí thân thể tốt như vậy”.

“Vâng!” Viêm Dương đáp ngay.

Chu Mi và Lâm Nhu đều sững sờ, Chu Mi nói: “Cậu Ngô, sao cậu có thể làm được việc thần kỳ như vậy? Sao có thể khôi phục cơ thể cho anh ấy một cách kì diệu đến vậy!”

Ngô Bình: “Thực ra tôi cũng khá lợi hại mà”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play