Trương Tây Linh thở dài: “Thực lực của Sát Thần Giáo vốn không bằng chúng ta, nhưng giáo chủ của họ có mặt ở đây. Giáo chủ thì vắng mặt, chúng thuộc hạ chỉ đành co cụm trên đảo, tự bảo vệ mình. Dù sao thời đại bây giờ cũng đã khác xưa, ngoài kia cao thủ nhiều vô kể, ngay cả một Thiên Tiên chúng tôi cũng không thể chọc vào”.

Ngô Bình nói: “Vất vả cho mọi người rồi. Để tôi trị thương giúp mọi người trước đã”.

Tuy vết thương của họ rất nặng, nhưng trong mắt Ngô Bình thì giản đơn vô cùng. Anh dễ dàng chữa khỏi cho tất cả mọi người.

Ai nấy đều rất đỗi kinh ngạc, thi nhau hỏi: “Y thuật của giáo chủ cao minh hơn ngày xưa rất nhiều. Bây giờ giáo chủ đang ở mức tu vi nào vậy?”

Mông Trạch hỏi. Sau khi thiên hạ đổi dời, tu vi của Mông Trạch cũng tăng vọt, đã đạt đến cảnh giới Thần Hoá. Nhưng bọn họ đều không nhìn ra trình độ tu vi của Ngô Bình.

Ngô Bình đáp: “Bây giờ tôi đang ở cảnh giới Đoạt Thiên của Địa Tiên”.

Mông Trạch cả kinh: “Cảnh giới Đoạt Thiên! Không hổ là giáo chủ, năng lực hiện tại của giáo chủ chắc có thể đấu một trận với Thiên Tiên!”

Ngô Bình cười cười, không giải thích gì thêm. Anh bảo: “Tôi đến đây để thương lượng với mọi người về việc giải tán Hắc Thiên Giáo, sau đó tôi sẽ đưa mọi người đến đế quốc Thiên Võ để làm việc bên cạnh tôi”.

Tuy tu vi không cao nhưng họ đều rất đáng tin cậy, còn có năng lực quản lý rất tốt, nếu đưa đến đế quốc Thiên Võ thì họ đều sẽ là những người hữu dụng.

Mọi người nhìn nhau, giải tán Hắc Thiên Giáo! Họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này!

Trương Tây Linh cất lời: “Giáo chủ, nếu giải tán Hắc Thiên Giáo, các giáo đồ phải làm sao đây?”

Ngô Bình đáp: “Dễ thôi mà, đưa tất cả đến đế quốc Thiên Võ”.

Lúc này, trong đám đông có ai đó lớn tiếng nói: “Không thể giải tán Hắc Thiên Giáo, làm vậy là đi ngược ý chỉ của thần Hắc Thiên!”

Ngô Bình nhìn về phía người vừa nói. Đối phương rất trẻ, độ hai mươi tuổi, xem ra là nhân tài mới được đề bạt. Ngô Bình bèn hỏi: “Đó là người của ai vậy?”

Trương Tây Linh lúng túng đáp: “Giáo chủ, đó là thuộc hạ của tôi, tên Nạp Đô, làm việc nghiêm túc, rất có năng lực, dạo trước còn được sự công nhận của thần Hắc Thiên”.

Câu nói này khiến Ngô Bình rất bất ngờ. Được thần Hắc Thiên công nhận chứng tỏ thần Hắc Thiên đã tìm được người đại diện mới. Một năm qua anh lạnh nhạt với thần Hắc Thiên, không liên lạc gì cả, xem ra đối phương đã tìm người đại diện mới rồi.

Anh bèn hỏi những người khác: “Ai muốn đi thì đứng phía sau tôi. Ai không muốn đi, tôi tuyệt đối không miễn cưỡng”.

Nạp Đô cao giọng: “Chúng tôi đều là tín đồ trung thành của thần Hắc Thiên. Tận tâm và cống hiến mới có thể được thần Hắc Thiên ban ơn!”

Mông Trạch là người đầu tiên bước ra và đứng sau Ngô Bình: “Nếu không có giáo chủ, Mông Trạch này đã mất mạng từ lâu. Vậy nên Mông Trạch mãi mãi đứng về phía giáo chủ”.

Phó Oánh của Tài Đường cũng bước ra, nhẹ nhàng bảo: “Nói thật lòng, thuộc hạ cảm thấy đi theo giáo chủ sẽ có tương lai hơn theo thần Hắc Thiên”.

Trương Tây Linh là người thứ ba bước ra, nhìn sang Nạp Đô với vẻ mặt phức tạp, đoạn nói: “Trương Tây Linh này luôn ủng hộ mọi quyết định của giáo chủ”.

Lâm Nhu và Chu Mi nhìn nhau mỉm cười, đoạn cất lời: “Chúng tôi đương nhiên cũng đứng về phía giáo chủ”.

Trước kia, Ngô Bình đưa Lâm Nhu và Chu Mi đến Hắc Thiên Giáo. Khoảng thời gian này, họ đã trở thành cốt cán của Hắc Thiên Giáo, đều có thân phận trưởng lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play