Ngô Bình: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh sắp chết rồi!”

Uỳnh!

Ngô Bình bỏ lò Bát Quái ra rồi ném ma đầu vào trong để luyện hoá.

Ma đầu la hét thất thanh trong lò, nhưng rất nhanh sau đó đã im bặt. Khoảng nửa tiếng sau, lò Bát Quái mở ra, một viên đan dược màu đen bay lên

Ngô Bình nhìn viên đan dược ấy rồi nói: “Sức mạnh của ma đầu này rất đặc biệt, viên Thiên Ma Đan này có thể kích hoạt tiềm năng của cơ thể”.

Nhóm Lục Phù ngơ ngác nhìn nhau, họ không ngờ ma đầu với ma khí ngất trời như vậy cũng bại dưới tay Thánh Nhân một cách nhanh chóng. Họ vừa bái phục vừa vui mừng, nếu không có Ngô Bình thì chắc Tam Thánh Môn đã bị diệt môn rồi, bí mật về giếng Ma Thiên cũng sẽ bị người ngoài biết được, hậu quả thật sự khôn lường.

“Cảm ơn Thánh Nhân!”

Ngô Bình nhìn xuống cái giếng rồi hỏi: “Giếng này có lai lịch thế nào?”

Lục Phù: “Các Đại Thánh kể là vào thời của các Thánh có rất nhiều Thánh Nhân. Âm Dương trong trời đất cân bằng, Thánh Nhân nhiều mà ma đầu cũng không ít. Vì thế trong nhân gian đã xuất hiện rất nhiều ma quỷ, tuy Thánh Nhân không thể thay đổi sự cân bằng, nhưng họ có thực lực để đuổi các ma quỷ đó sang không gian khác, tránh cho chúng gây hại cho nhân gian”.

“Dần dà, không gian này đã hoá thành Ma giới, đồng thời sinh ra nhiều ma vương, thiên ma mạnh mẽ. Về sau, đến Thánh Nhân cũng không thể vào được Ma giới nên đành phong ấn lối vào chính là cái giếng này để không cho chúng ra ngoài gây hoạ”.

Bây giờ thì Ngô Bình đã hiểu tại sao mình đến thì Hầu Quan Văn mới có thể thoát ra khỏi cái lồ ng, vì anh mới thành Thánh Nhân, ở nơi khí tức giao thoa, ma khí của Ma giới sẽ mạnh lên.

Trương Viên: “Thánh Nhân, phong ấn của giếng Ma Thiên đã mất, chúng ta phải nhanh chóng khôi phục nó”.

Ngô Bình: “Việc này cứ để tôi”.

Anh phát hiện đại trận phong ấn này chỉ bị lỗi một phần nhỏ, ngoài ra vẫn còn nguyên vẹn, không thì các ma quỷ bên trong đã ùa ra ngoài rồi. Bây giờ, anh chỉ cần sửa lại một chút là khôi phục lại công dụng của đại trận ngay. Nhưng quá trình này cũng tốn mất hai ngày của anh.

Anh không dám nói đại trận sẽ duy trì được bao lâu, nhưng ít cũng được trong một thời gian ngắn.

Sửa lại đại trận xong, Ngô Bình về đại điện. Ba môn chủ hành lễ nói: “Vất vả cho Thánh Nhân rồi, chúng tôi đã bàn bạc và đồng ý gia nhập đế quốc Thiên Võ”.

Ngô Bình: “Đây là một sự lựa chọn sáng suốt”.

Lục Phù: “Thánh Nhân, Tam Thánh Môn không có nhiều đệ tử, Thánh Nhân có thể ở lại vài hôm để giảng bài cho họ và để họ được gặp người được không ạ?”

Ngô Bình: “Để khi khác, việc nước đang gấp, tôi phải ưu tiên trước”.

Lục Phù: “Vâng, khi nào Thánh Nhân có thời gian thì mới đến Tam Thánh Môn giảng đạo ạ”.

Hôm đó, đại quân của Thiên Võ đã tiến đến Giang Nam để chiếm đóng.

Muốn sắp xếp lại nơi này cần thêm một thời gian, nhưng Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, vì đúng như anh đoán, nước Long không thể trơ mắt nhìn Thiên Võ mạnh lên được.

Quả nhiên hôm nay đã có một đại thần dâng tấu: “Bệ hạ, biên giới nước Long đã tập kích thành trì của chúng ta trong đêm, khiến nhiều người dân bị thương và bỏ mạng. Quân ta quả quyết chống trả và giết được ba võ tướng cùng 13 nghìn binh của họ”.

Ngô Bình: “Ừm, ta biết rồi, xem ra Thiên Võ và nước Long không thể tránh khỏi chiến tranh được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play