Tân vương lên ngôi, tất nhiên bận rộn luôn tay. Ngày nào Ngô Bình cũng thiết triều, xử lý nhiều công việc. May mà có Linh Hy, Kỷ Nhược Phi và Vân Tịch giúp đỡ, anh chỉ cần đưa ra quyết định về những vấn đề lớn, còn chuyện nhỏ nhặt thông thường sẽ do các đại thần quyết định.
Khi trật tự triều chính đã đi vào ổn định, anh bắt đầu phong thưởng. Đại hoàng tộc và các vương tộc, quý tộc có công giúp sức đều sẽ được sắc phong.
Sau thưởng là phạt, Ngô Bình sẽ ra tay dạy dỗ và trừng phạt những vương tộc đã quy thuận Thần tộc. Bước này vô cùng quan trọng. Nếu anh không dẹp yên được hai vương tộc phản bội thì sẽ mất uy quyền của Hoàng đế mới, không thể uy chấn thiên hạ.
Hôm nay, Ngô Bình gọi Ân Thiên Giáp đến. Trước khi ra tay, anh phải nâng cao năng lực của hai nhóm đại nội vệ – Võ Tiên vệ và Thần Ma vệ.
Võ Tiên vệ chỉ có ba nghìn người, Thần Ma vệ chỉ có trăm người. Trong đó, năng lực của Võ Tiên vệ về cơ bản đều ở cấp độ Hư Tiên, còn có một số ở cấp Thần Tiên, số ít là kẻ mạnh cấp Chân Tiên.
Thần Ma vệ đều là những người có thiên phú phi thường được tuyển chọn. Bọn họ hoặc có sức mạnh vô hạn, hoặc có khả năng phòng vệ đáng kinh ngạc, hoặc có thiên phú nào đó cực kỳ mạnh, ví dụ như bắn cung chuẩn xác, kiếm pháp cao cường, vân vân. Xét tổng thể, Thần Ma vệ có sức chiến đấu cao hơn.
Một trăm Thần Ma vệ và ba nghìn Võ Tiên vệ quỳ làm hai nhóm, ngước nhìn vị Hoàng đế mới với tâm trạng kích động vô cùng. Thần Ma vệ bọn họ thật ra không có nhiều đất dụng võ, hôm nay cuối cùng cũng thấy lại ánh mặt trời, làm sao không kích động được?
Lúc này Ngô Bình đã hiện ra thể chất Thánh nhân của mình, Thánh huy bao phủ, khí thế ngút trời, khiến tất cả đều có cảm giác thần phục.
“Các vệ binh, muốn trở thành nội vệ của trẫm thì phải nâng cao thực lực. Sắp tới, ta sẽ giúp các khanh nâng cao năng lực và tư chất, sau đó chọn ra một số người từ các khanh, gây dựng lại hai nhóm đại thân vệ là Ẩn vệ và Thiên vệ”.
Ân Thiên Giáp nói: “Bệ hạ, những vệ binh này đều có năng lực rất mạnh, tư chất cũng khá tốt. Chỉ cần có đủ tài nguyên, họ sẽ nâng cao rất nhanh”.
Ngô Bình đáp: “Nâng cao mà ta nói, chỉ mất một ngày”.
Ân Thiên Giáp sững sờ. Một ngày ư?
Ngô Bình lấy Thần Ma Đan ra. Đây chính là đan dược mà anh luyện chế từ Âm Cửu Chúc và các loại thần dược như quả bàn đào. Có điều dược lực của nó quá mạnh, không ai trong số các thị vệ ở đây chịu được năng lượng của nó. Vì vậy, anh quyết định pha loãng Thần Ma Đan thành nước thuốc cho họ uống.
Anh sai người lấy một cái vại lớn ra, rót nước đầy vại, sau đó nghiền vụn Thần Ma Đan. Ngay lập tức, dược lực của đan hoà vào nước, mặt nước xuất hiện một lớp sương có năm màu.
Ngô Bình hỏi: “Có ai muốn thử không?”
Ân Thiên Giáp đứng dậy: “Bệ hạ, thần muốn thử!”
Ngô Bình cười nói: “Ừ, tốt lắm!”
Ân Thiên Giáp đưa tay chạm vào nước thuốc rồi cho vào miệng, cảm nhận sức mạnh của nó. Lần đầu tiên thử nên dĩ nhiên anh ta không dám uống nhiều.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh điên cuồng rót vào cơ thể anh ta, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.
Đôi mắt sáng lên, anh ta bèn dùng chén rượu để lấy một lạng rượu, sau đó uống cạn. Cứ thế, với năng lực vững mạnh của anh ta, uống liền bảy chén đã là cực hạn.
Rồi anh ta khoanh chân ngồi xuống đất, dốc sức hấp thụ dược lực.
Ngô Bình nói: “Các khanh cũng thấy rồi đấy, Ân Thiên Giáp chỉ có thể uống bảy chén nước thuốc. Hãy tự đong đo, đừng nên miễn cưỡng”.