Ngô Bình: “Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ mọi người vẫn thuộc người dưới trướng của Tam Hoàng Lão”.
Nói rồi anh nhìn Kim Hải trong đó hỏi: “Anh là đệ tử chân truyền của Thiên Hư Môn?”
Kim Hải nói: “Phải nhưng bắt đầu từ giờ tôi không còn liên quan gì đến Thiên Hư Môn nữa”.
Ngô Bình: “Nói đi, Thiên Hư Môn muốn làm gì?”
Kim Hải: “Thiên Hư Môn muốn lấy địa bàn của tôi làm bàn đạp để mở rộng thế lực đến đại lục Côn Luân”.
Ngô Bình: “Nếu Thiên Hư Môn lại tìm đến ông, biết làm thế nào chứ?”
“Tôi biết”.
Kim Hải rất sáng suốt, hắn lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời khi đối mặt sự cách biệt tuyệt đối.
Tam Hoàng Lão vô cùng ngạc nhiên, run giọng nói: “Hoàng tử điện hạ uy phong nhất thiên hạ, chúng tôi cực kỳ kính phục”, nói rồi mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Ngô Bình: “Tam Hoàng Lão, ông phái người khống chế nước Kim Hải, sau đó đi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên với tôi”.
Ân Chính Minh: “Vâng”.
Nhiệm vụ đầu tiên sau khi trở thành hoàng tử là vào Hoàng Uyển để khảo hạch. Các hoàng tử trước nếu có thể vào Hoàng Uyển thì coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng Ngô Bình không giống bọn họ, anh muốn xem thử anh ta có thể đạt đến cấp bậc nào.
Tam Hoàng Lão mời Ngô Bình đến trước Hoàng Uyển. Lối ra vào của Hoàng Uyển này là một cái tháp cổng rất cao, cổ kính, đã đứng sừng sững ở đây rất nhiều năm rồi.
Không chỉ có Tam Hoàng Lão mà cả mấy người Thất Hoàng Lão cũng đã đến trước, họ cũng rất tò mò về việc liệu vị thiên kiêu đã trở thành hoàng tử hoàn toàn nhờ vào tài năng của mình – Ngô Bình có thể hoàn thành ba nhiệm vụ chính hay không.
Ân Chính Minh nói: “Điện hạ, cửa này không phải ai cũng có thể vào được, nó sẽ sinh ra lực đẩy lùi, đã từng có rất nhiều hoàng tử không có tư cách bước vào cánh cửa này”.
Ngô Bình sải bước đi vào, cánh cửa phát ra tia sáng, cả người anh biến mất.
Ngay sau đó Ngô Bình bước vào một không giản đầy sương mù, chính giữa là một cái bục hình trụ, bên trên có khắc hoa văn.
Lúc này giọng nói quen thuộc đó lại vang lên: “Chào mừng cậu đến tham gia cuộc kiểm tra Hoàng tử”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Là ông sao?”
Giọng nói: “Là tôi, tôi ở khắp mọi nơi trong thành Thương Đế”.
Ngô Bình: “Ông là khí linh của thành Thương Đế?”
“Tôi vốn dĩ là Đế Sư của Đại Thương, chết trận trong lúc chinh chiến nhưng thần hồn vẫn không tan biến, bị Thiên Ất Đại Đế dung hợp vào thành Thương Đế, canh giữ ở đây rất lâu rồi”.
Ngô Bình: “Hóa ra là Đế Sư, rất vui được gặp. Tiếp theo tôi phải làm gì để được kiểm tra?”
Đế Sư: “Kiểm tra Hoàng tử khá đơn giản, cậu đứng trên bục tròn kia, đại trận phức tạp này sẽ tiến hành kiểm tra tổng hợp cho cậu, đồng thời đánh giá cấp bậc của cậu”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói cấp bậc ở đây có hai mươi bảy cấp và chín hạng?”
“Đúng thế”, Đế Sư nói: “Nếu có thể đạt đến hạng ba thì sẽ có thưởng”.
Ngô Bình bật cười: “Có phải đạt đến trên hạng một thì sẽ được thưởng nhiều hơn?”
Đế Sư: “Chưa từng có ai đạt được cấp bậc trên hạng một này, nếu cậu có thể làm được thì sẽ nhận được giải thưởng cao nhất, đó là được vận khí của Đại Thương hỗ trợ”.
Ngô Bình trợn mắt: “Đại Thương đã không còn nữa thì còn vận khí gì chứ?”