Âm thanh ấy vang lên làm chấn động cả toà thành, mọi người trong hoàng tộc nhanh chóng xuất hiện, vì họ sẽ phải quan sát người vào thi.
Sau đó, có một người đàn ông trung niên để râu hỏi: “Có chuyện gì thế? Đã lâu không nghe thấy tiếng chiêng rồi, sao nay lại gõ thế?”
Tu sĩ gõ chiêng nói: “Hoàng lão, có người muốn tham gia năm vòng kiểm tra”.
Mọi người đều nhìn Ngô Bình, một người tóc tím hỏi: “Cậu muốn kiểm tra à?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Người tóc tím nói với những người khác: “Lâu lắm rồi mới có người đến kiểm tra, chúng ta mau xem thôi”.
Một người khác nói: “Bắt đầu đi”.
Cánh cửa lớn của đại điện mở ra, một người dẫn Ngô Bình vào trong. Anh vào trong rồi thì thấy có một cánh cửa, người phụ trách nói: “Đi qua đây là vòng một”.
Ngô Bình không chút do dự đi vào ngay rồi biến mất.
Có người nói bên ngoài đại điện: “Không biết cậu ta có qua được vòng một hay không đây?”
Người khác đáp: “Tỷ lệ qua vòng một là gần một phần mười nghìn, tỷ lệ tử vong thì rất cao”.
Cũng có người khá trẻ tuổi không biết nội dung của vòng một là gì nên đã hỏi mọi người xung quanh, có người đáp: “Vòng một là kiểm tra thực lực, đằng sau cánh cửa có một vị Thần tộc, chỉ cần đỡ được ba chiêu của người này là qua vòng”.
“Đánh với Thần tộc ư? Có khó quá không?”
“Nếu đến Thần tộc mà cũng không đánh được thì sao đủ tư cách làm hoàng tử?”
Về phần Ngô Bình, sau khi đi qua cánh cửa, anh đã đi tới một không gian sạch sẽ, mặt đất lát kim loại và khắp phù văn. Cách đó không xa có một tia sáng, sau đó có một con quái vật hình người cao hai mét xuất hiện.
Con quái vật này có bốn cánh tay, hai cái đầu, một trước một sau, chân nó như có nam châm hút chặt xuống đất.
Một giọng nói bỗng vang lên: “Đây là chiến sĩ chiến thần, tiếp được ba chiêu thì qua vòng”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Nếu đỡ được trên ba chiêu thì sao?”
Giọng nói kia trả lời: “Đấu được trên một trăm chiêu thì sẽ có thưởng, nếu đánh ngang cơ thì sẽ được trọng thưởng, còn đánh bại được nó thì sẽ nhận được phần thưởng siêu cấp”.
Ngô Bình: “Tôi biết trước về phần thưởng được không?”
Giọng nói kia: “Bây giờ, cậu chưa đủ tư cách biết”.
Ngô Bình rất mong chờ nên nói: “Bắt đầu thôi”.
Chiến thần kia cất bước, bốn cánh tay dài ngoằng của nó đều cầm vũ khí.
Đầu tiên là một thanh đao chém tới với tốc độ cực nhanh, hơn nữa hình như còn có khả năng thay đổi không gian.
Ngô Bình lấy cổ kiếm Đoạn Không ra nghênh chiến, thanh đao của con quái vật bị hất đi, một đường kiếm chém tới, nó lập tức mất một cánh tay.
Sau đó, Ngô Bình lùi thật nhanh lại rồi nói: “Thực lực khá đấy, nhờ một cánh tay mà thoát chết”.
Anh bất chợt biến mất, chỉ có một đường kiếm lập loè trong không gian, chiến thần kia ngầm lên, nhanh chóng khua múa ba vũ khí còn lại.
Cheng!