Cô ta nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Phi rồi lạnh giọng nói: “Kỷ Nhược Phi, to gan quá nhỉ, dám làm trái lệnh tôi! Người đâu, lột da mặt cô ta xuống, lần này đổi thành mặt con lợn rừng cho tôi”.

Cô gái này chính là Ân Đan, thấy Kỷ Nhược Phi dám làm trái lời mình, cô ta lập tức nổi đoá rồi đòi đổi cho Kỷ Nhược Phi gương mặt của lợn rừng.

Thị vệ của cô ta nghe lệnh rồi tiến về phía Kỷ Nhược Phi với vẻ tàn độc, song họ còn chưa chạm tay vào người Kỷ Nhược Phi thì đã bị một luồng sức mạnh đánh bật trở lại cạnh cô ta.

Ân Đan kinh ngạc, cô ta định né đi nhưng đã muộn nên đã bị hai thị vệ va ngã xuống đất, cô ta gãy mấy cái xương, đau đến mức kêu trời kêu đất.

Các thị vệ thấy thế thì người chạy đến đỡ Ân Đan dậy, người tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình bước lên rồi bùng nổ khí tức, mọi người ở đó đều quỳ dưới đất run lẩy bẩy, không còn ai dám ra tay với anh nữa.

Anh đi đến gần Ân Đan rồi nói: “Chính cô đã đổi mặt của Kỷ Nhược Phi thành mặt hồ ly hả?”

Cô ta lừ mắt với anh rồi mắng: “Tiện dân kia, có biết tôi là ai không hả?”

Chát!

Ngô Bình tát thẳng vào mặt cô ta: “Tiện nữ, có biết ông đây là ai không hả?”

Gương mặt nóng rát, Ân Đan gào lên: “Anh dám đánh tôi à?”

Chát!

Ngô Bình lại cho cô ta thêm một cái bạt tai nữa, sau đó lấy một cái mặt lợn đen sì trong Động Thiên ra, anh thường xuyên đi săn ở bên ngoài nên không thiếu lợn rừng.

Ngô Bình rạch phần da mặt của nó xuống, sau đó vung tay lên, da mặt của Ân Đan đã biến mất, Ngô Bình nhanh chóng dán cái mặt lợn lên.

Ân Đan đau đến mức hét to, song cũng vô dụng, cô ta không thể nhúc nhích, cứ thế mở trừng trừng mắt để mặc Ngô Bình muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng, Ngô Bình niệm một chú thuật, khiến gương mặt lớn dính hẳn với mặt của Ân Đan, dù sau này có người tháo nó xuống thì mặt cô ta lại mọc ra cái mặt lợn khác. Gương mặt lợn này sẽ đi theo cô ta mãi mãi, trừ khi cô ta không dùng đến gương mặt nữa.

Xong xuôi, Ngô Bình nhìn trái ngó phải rồi nói: “Được, trông hợp với cô lắm”.

Anh đá cô ta sang một bên, Ân Đan vội lấy gương ra soi. Khi nhìn thấy gương mặt của mình, cô ta hét lên thảm thiết rồi ngất xỉu.

Ngô Bình hỏi Kỷ Nhược Phi: “Nhược Phi, hả dạ chưa?”

Kỷ Nhược Phi cười trừ nói: “Huyền Bình, làm thế này là anh sẽ đắc tội với hoàng tộc đấy”.

Ngô Bình: “Sợ gì, nhưng ai dám bắt nạt mình thì mình phải cho biết tay”.

Anh nói với đám thị vệ: “Mang cô ta biến khỏi đây ngay”.

Nhóm thị vệ cội vàng khiêng Ân Đan rời đi, Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi tiếp tục dùng bữa, anh nói: “Nhược Phi, Ân Đan này có thể huy động bát vệ ra mặt cho mình à?”

Kỷ Nhược Phi: “Đương nhiên là không, đến Hoàng lão cũng không thể điều khiện bát vệ, chỉ khi có giặc xâm lăng thì bát vệ mới ra tay”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, cả hoàng tộc Đại Thương chắc chắn không có ai đánh bại được tôi. Trước khi trở thành hoàng tử, tôi sẽ cho họ thấy sức mạnh của mình”.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Thành hoàng tử rồi, tôi có phải dùng tên hiệu không?

Kỷ Nhược Phi: “Cái này không cần thiết, thật ra hoàng tộc truyền thừa rất lâu rồi, họ nào cũng từng có cả”.

Ngô Bình: “Thế thì tôi sẽ dùng tên thật”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play