Anh đến Châu Vân, liền phát hiện kiếm quang đang bao phủ gần hết bầu trời Châu Vân, nối liền trời đất, khí thế vô cùng. Đôi mắt anh sáng rực lên, đoán ra ngay Nghịch Thiên Cực Kiếm Kinh của Vân Tịch lại đột phá rồi!
Quả nhiên, khi anh đến gặp Vân Tịch, khí chất của cô ấy đã khác hẳn, sát khí ngùn ngụt quanh người. Cô ấy cũng đã kết thành kiếm trận ở động thiên, năng lực bây giờ không kém Đạo Quân.
Anh rất vui mừng, cười bảo: “Vân Tịch, về sau có em trấn giữ nơi này, anh có thể yên tâm rồi”.
Vân Tịch cười đáp: “Em vẫn chưa trở thành Thiên Tiên mà, còn sớm lắm”.
Họ nói được vài câu thì Tư Không Vũ xuất hiện, trông có vẻ âu lo: “Kính chào chủ nhân”.
Ngô Bình hỏi: “Tư Không Vũ, gần đây Thất Châu vẫn yên ổn chứ?”
Tư Không Vũ đáp: “Thưa chủ nhân, do chúng ta đẩy lùi được đại quân yêu tộc, các thế lực xung quanh đã lần lượt tỏ ý thần phục chúng ta. Tôi kiến nghị chủ nhân xưng Đế, lấy Thất Châu làm nền tảng để có địa vị ngang với nước Long!”
Ngô Bình nhìn đối phương: “”Sao tự dưng ông lại có ý nghĩ này?”
Tư Không Vũ trả lời: “Thưa chủ nhân, phía Nam vừa thành lập một quốc gia, tên là đế quốc Thần Võ. Những kẻ thống trị nòng cốt của quốc gia này đều là bán thần, thực lực cực mạnh. Hiện nay, nếu chủ nhân không xưng Đế thì sẽ thua kém đối phương một bậc về khí thế “.
Ngô Bình bảo: “Một quốc gia thôi mà, sao lại khiến ông lo lắng đến vậy, có phải còn chuyện khác không?”
Tư Không Vũ nói: “Điều khiến tôi lo lắng chính là việc đế quốc Thần Võ đưa ra điều kiện, các đệ tử của môn phái tu chân đều có thể đến Thần Võ để uống Thần Mạch Đan. Sau khi uống đan này, họ sẽ có huyết mạch Thần tộc, trở thành bán thần”.
Ngô Bình nói: “Ông lo rằng anh tài trong thiên hạ sẽ bị đế quốc Thần Võ hấp dẫn lôi kéo, từ đó gây bất lợi cho chúng ta sao?”
Tư Không Vũ gật đầu: “Một khi đế quốc Thần Võ lớn mạnh, họ sẽ tấn công Thất Châu chúng ta đầu tiên. Tuy chúng ta có trang bị thời Tiên quốc, nhưng muốn dựa vào đó để đấu với đại quân bán thần là chuyện hoàn toàn bất khả thi”.
Ngô Bình: “Tôi không tin tất cả mọi người đều có thể trở thành bán thần, trong tay ông có loại Thần Mạch Đan kia không?”
Tư Không Vũ nhanh chóng lấy ra một cái chai và đưa nó bằng cả hai tay cho Ngô Bình.
Sau khi lấy cái chai, anh đổ ra một viên đan dược có màu hoa oải hương to bằng hạt đậu phộng.
Ngô Bình ngửi thử, nuốt chửng nó rồi nhắm mắt lại để cảm nhận tác dụng của đan dược. Nửa phút sau, anh cười lạnh nói: “Đan dược này không đủ để biến người thành bán thần, nó chỉ lợi dụng sức mạnh huyết mạch của Thần tộc để kích hoạt tiềm lực cơ thể con người, từ đó bồi dưỡng ra một vài chiến sĩ có năng lực tốt”.
Tư Không Vũ: “Tôi đã phái người đi điều tra, những người uống đan dược cơ bản đều có được thực lực cấp Địa Tiên, người có căn cơ tốt có thể trực tiếp có được thực lực Hư Tiên”.
Ngô Bình: “Phương pháp này chỉ quan tâm đ ến cái lợi trước mắt mà thôi. Trong vòng ba năm, những tu sĩ uống Thần Mạch Đan sẽ chết vì khí huyết cạn kiệt”.
Tư Không Vũ: “Đừng nói là ba năm, cho dù hiệu quả chỉ có một năm, đế quốc Thần Võ cũng sẽ triệu tập ra hàng vạn quân. Đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản họ”.
Ngô Bình: “Tôi đã sớm nghe nói Thần tộc sắp ra tay, không ngờ bọn họ lại bắt tay từ chỗ này. Ông nói không sai, đế quốc Thần Võ tuyệt đối không thể để nó lớn mạnh”.
Anh đi tới đi lui, một lúc lâu sau mới hỏi: “Mỗi ngày đối phương có thể luyện chế bao nhiêu viên Thần Mạch Đan?”
Tư Không Vũ: “Không dưới 30.000 viên”.