Chương 387

Buổi sáng, hai anh em Lưu Hải Thánh và Lưu Hải Vương đến gặp anh. Khác hẳn với hôm qua, Lưu Hải Vương nhỏ nhẹ xin lỗi Ngô Bình. Cũng chỉ là những lời khách sáo, nhưng Ngô Bình cũng chẳng muốn đối đầu với nhà họ Lưu, thế nên đã hòa giải với Lưu Hải Vương. Trong suốt quá trình đó, Lý Long Thần thậm chí còn không xuất hiện.

Sau khi tiễn hai anh em nhà họ Lưu đi, Lý Long Thần mới đi ra cười nói; “Sư thúc, Lưu Hải Vương cũng tạm biết điều, hiểu nên coi trọng điều gì”.

Ngô Bình gật đầu: “Người anh em tốt của tôi là Chu Phù Sinh bị tên khốn kiếp Chu Kiến Hùng hại chết, tôi tới đây để báo thù cho người đó”.

Lý Long Thần nói: “Sư thúc, ở Giang Bắc này có chi nhánh của Tiêu cục Bắc Phương của tôi, có gì cần thì sư thúc cứ nói”.

Ngô Bình nói không cần. Trước đó anh đã từng nghe nói đến vệ sĩ, liền tò mò hỏi: “Bây giờ còn dùng nhiều đến vệ sĩ không? Việc làm ăn của anh cót tốt không?”

Lý Long Thần cười nói: “Xem ra sư thúc không hề hiểu nghề vệ sĩ”.

Lý Long Thần liền nói tình huống sơ qua cho Ngô Bình biết. Tiêu cục bây giờ khác với ngày xưa, giống như chính quyền bây giờ đã có công dụng đầy đủ hơn hẳn ngày xưa.

Thực ra tên công ty của Lý Long Thần công bố ra bên ngoài là công ty Bảo an Bắc Phương, mà người trong giang hồ gọi là Tiêu cục Bắc Phương.

Tiêu cục Bắc Phương hoạt động trên rất nhiều phương diện, không chỉ đáp ứng yêu cầu vệ sĩ của người trong giang hồ mà còn phục vụ cung cấp vật phẩm và bảo quản tài sản. Ví dụ như có một ai đó trong giang hồ mới nổi, người đó chiếm giữ một địa bàn nhất định, nhưng tạm thời không có năng lực bảo vệ địa bàn thì có thể mời người của Tiêu cục Bắc Phương gia tăng lực lượng của mình.

Ngoài ra đối với thế giới bình thường, công ty Bảo an Bắc Phương cũng có sức ảnh hưởng trên nhiều phương diện, ví dụ như vận chuyển tiền của ngân hàng, làm vệ sĩ tư nhân, làm công tác an ninh cho hội đấu giá, đó đều là những công việc làm ăn khấm khá.

Hơn nữa ngay từ mười năm trước là Lý Long Thần đã đầu tư vào hai công ty, bây giờ giá trị trên thị trường của hai công ty đã hơn năm trăm tỷ tệ.

Công ty Bảo an Bắc Phương năm ngoái đã có doanh thu hơn năm mươi tỷ tệ, hơn nữa đây chỉ là thu nhập trong báo cáo. Một số người trong giang hồ thanh toán đều chuyển khoản trực tiếp cho Lý Long Thần, không được tính vào trong khoản mục của công ty.

Tóm lại là tiêu cục kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn. Mỗi năm trong tiêu cục đều có người chết, họ làm công việc liên quan đến chém giết máu tanh.

Nghe lời giới thiệu của Lý Long Thần, Ngô Bình cũng có thêm kiến thức, thấy nghề này cũng khá thú vị.

Khi nói chuyện, Lý Long Thần đột nhiên cười hỏi: “Nếu sư thúc hứng thú thì hôm nào có thể thử xem sao”.

Ngô Bình hỏi: “Long Thần này, tiền lương của nghề này là bao nhiêu?”

Lý Long Thần nói; “Nếu là tông sư cảnh giới Thần thì mỗi năm ít nhất mười triệu tệ, mỗi một chuyến đều có thu nhập ngoài. Nếu tính ra thì mỗi năm có thể kiếm khoảng năm mươi triệu tệ”.

“Nếu nhận những công việc nguy hiểm cao thì một lần có thể kiếm đến một trăm triệu tệ”.

Mắt Ngô Bình phát sáng: “Một lần kiếm được một trăm triệu tệ sao? Lần sau nếu có việc kiểu này thì anh gọi tôi nhé”.

Lý Long Thần bật cười: “Được!”

Đến buổi chiều, Ngô Bình lại chữa tiếp cho Lý Long Thần, sau đó bảo hắn nghỉ ngơi cẩn thận. Sau đó anh kê một đơn thuốc rồi bảo Lý Long Thần mỗi ngày uống một thang. Cứ như thế uống vài ngày là hắn có thể khôi phục hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play