Lúc này Thanh Ngưu đi tới, nó còn đang nhai hạt hạnh, nói: “Thể chất của nhóc con này đáp ứng được tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của chủ nhân. Cho nên, kết giới sẽ không có tác dụng với anh ta”.

Lão Hoàng kinh ngạc: “Đáp ứng tiêu chuẩn của chủ nhân sao? Không thể nào, chủ nhân là một trong những cao thủ mạnh nhất lịch sử kia mà!”

Thanh Ngưu: “Thời thế tạo anh hùng mà?” Thanh Ngưu nói xong, chậm rãi xoay người rời đi.

Lão Hoàng nhanh chóng nhảy vào nhà và đuổi theo Ngô Bình, nói: “Tôi đã nói rồi, đừng động vào đồ của chủ nhân tôi. Những thứ này không tầm thường, động vào rất dễ …”

Nói giữa chừng, lão Hoàng bỗng ngậm miệng lại vì Ngô Bình đã cầm một cuốn sách trên giá lên đọc một cách thích thú.

“Anh. . . “, lão Hoàng cực kỳ kinh ngạc.

Ngô Bình cười nói: “Lão Hoàng, chủ nhân ngươi sưu tầm nhiều sách hay quá, ta xem trước nấu sau”.

Lão Hoàng không nói nữa, nó ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.

Ngô Bình đọc sách một hồi rồi đặt sách trở lại, rút một thanh kiếm trên tường ra. Cầm thanh kiếm này trong tay, anh cảm nhận được kiếm ý vô cùng sắc bén.

Lão Hoàng: “Không…”

Nhưng đã quá muộn, Ngô Bình rút thanh trường kiếm ra với một tiếng “rẹt”, lưỡi kiếm trong như nước mùa thu, rất đẹp.

Ngô Bình cười nói: “Kiếm của chủ nhân ngươi thật tốt, ta sẽ mượn một lát”.

Nói xong, anh nhảy lên, phi thân vào trong sân, múa kiếm một lát.

Thanh kiếm này cộng hưởng với kiếm viên của anh, kiếm ý của anh đi vào thanh kiếm dài và một đạo kiếm quang dài nửa mét phun ra.

Ngay lập tức, Ngô Bình và kiếm hợp thành một, hàng trăm bông hoa kiếm xuất hiện trên bầu trời. Cuối cùng người và kiếm biến mất, chỉ có một đạo kiếm quang bay qua bay lại trên bầu trời.

Kiếm khí này khiến gà sợ hãi không nhúc nhích, cừu nằm rạp xuống ổ, lợn trong chuồng run rẩy, bò xanh lùi lại. Trong ao, một con cá vua đen to bằng cái nắp nồi nổi lên, đôi mắt nhỏ bằng đậu xanh sáng ngời. Đây chính là Hắc Vương hay còn gọi là lão Vương.

Sau khi luyện kiếm vài lần, Ngô Bình thu kiếm và đáp xuống đất, cười nói: “Thật là một thanh kiếm tốt”. Sau đó, anh quay lại và treo thanh kiếm trở lại trên tường.

Lúc này anh nói với lão Hoàng: “Lão Hoàng, ta nấu cho ngươi hai món ăn”.

Khi đi tới nhà bếp, anh thấy một lò luyện đan bên cạnh. Chiếc lò này khá cũ kỹ và đơn giản.

Anh kéo lò luyện đan ra, nhìn thấy hoa văn phức tạp trên lò, cảm thán: “Thật là một lò luyện đan tốt, còn tốt hơn cả lò quẻ của mình”.

Nhìn thấy lò luyện đan tốt như vậy, Ngô Bình không khỏi ngứa tay. Anh lập tức lấy dược liệu ra, bắt đầu dùng nó luyện chế đan dược.

Đầu tiên anh quay trở lại động tiên của Dược Tổ, đi vào phòng chứa đan dược tiếp theo. Trong phòng chứa đan, có những loại tiên dược được Dược Tổ luyện chế khi còn ở cảnh giới Hư Tiên. Một loại được gọi là Tam Kiếp Tiên Đan, loại còn lại được gọi là Thiên Bảo Đan.

Tam Kiếp Tiên Đan này đã đạt đến đế phầm. Ngô Bình nuốt viên đan xuống để cảm nhận dược lực và hiệu quả của nó.

Sau nửa giờ đồng hồ, anh bắt đầu luyện đan trong bếp bằng các loại thảo dược mà Dược Tổ để lại.

Lúc này, một con thỏ và một con gà đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, ngơ ngác nhìn thuật luyện đan của Ngô Bình.

Trước cửa bếp có một con bò xanh đang đứng, trên đầu có một con mèo xám đang ngồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play