Mười chiêu, hai mươi chiêu, càng về sau, thực lực của đại cao thủ càng mạnh. Sau khi đánh một trăm chiêu, Trương Quân gần như không thể chống đỡ, bị đại cao thủ áp đảo, không còn sức phản đòn!

Nhưng vào lúc này, trong đầu cậu hiện lên một bộ quyền thuật, tổng cộng có hơn một trăm thức, vì vậy cậu dùng quyền thuật tiếp tục chiến đấu hết sức.

Dần dần, quyền thuật ngày càng thành thạo. Sau ba trăm chiêu, hai bên hoà nhau, không ai đả thương được đối phương.

Đột nhiên, đại cao thủ biến mất, và Trương Quân nghe thấy một giọng nói thanh tao.

“Cậu đã thành công.”

Trương Quân dừng lại và hỏi: “Ai vậy?”

“Ta là ý chí của tháp Vĩnh Hằng”, đối phương nói tiếp: “Cậu tiếp đại cao thủ ba trăm chiêu không bại, như vậy là hoàn thành bài khảo sát, có thể được ban thưởng”.

Trương Quân hai mắt sáng lên, hỏi: “Ban thưởng gì vậy?”

Tháp Vĩnh Hằng nói: “Dấu ấn của Vĩnh Hằng. Trong dấu ấn này có suy nghĩ của một trăm đại cao thủ thời đại, họ có thể giúp cậu tu luyện ngày càng mạnh”.

Lời này vừa dứt, trên trán Trương Quân in lên một đạo bạch quang, sau đó một lực đạo thần bí lưu chuyển khắp toàn thân cậu.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, dấu bạch quang kia mờ đi. Cùng lúc đó, giữa ấn đường của Ngô Bình ở Ngũ Hành Linh Thổ cũng xuất hiện một vệt trắng kì lạ.

Anh cảm thấy có chút kỳ quái, nói: “Đây là cái gì vậy nhỉ?”

Trần Nhược Nhàn tò mò đi tới, đưa tay sờ trán anh, cảm giác được có một lực đạo thần bí ở trong đó. Cô nói: “Là một loại ấn ký gì đó rất thần kỳ, sao tự nhiên nó lại xuất hiện nhỉ?”

Ngô Bình: “Chắc chắn là do hoá thân của anh giành được thứ này. Vì đó là hóa thân của anh cho nên nếu cậu ấy có được nó, nghĩa là anh cũng có được nó”.

Trần Nhược Nhàn: “Anh Huyền Bình, chúng ta đã ở đây lâu rồi, chúng ta sẽ ở đây bao lâu nữa?”

Ngô Bình: “Hôm nay chúng ta sẽ đi”.

Đột nhiên, một con chó lớn màu vàng xuất hiện ở cửa. Nó nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Anh nói muốn rời đi?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, lão Hoàng, quấy rầy ngươi đã lâu, thực xin lỗi. Hôm nay ta quyết định sẽ rời đi”.

Lão Hoàng: “Nói đi là đi, quá vô tình vô nghĩa!”

Ngô Bình đảo mắt chán chường, trong lòng thầm nghĩ, ta và một con chó vàng thì có tình nghĩa gì kia chứ?

Anh khẽ thở dài nói: “Lão Hoàng, ta thật sự có việc phải đi”.

Thấy Ngô Bình thật sự muốn rời đi, lão Hoàng do dự hai giây rồi nói: “Anh ở lại thêm mấy ngày, tôi mời anh tới nhà tôi làm khách”.

Ngô Bình vội vàng nói: “Ta nghe Gà Mười Ba nói trong nhà của ngươi có rất nhiều con vật lợi hại, cho nên ta cũng không muốn đi. Ta không muốn đắc tội với bọn chúng”.

Lão Hoàng cười lạnh: “Có tôi ở đây, ai dám động tới anh? Đừng sợ, anh sẽ được ở trong cũi của tôi hai ngày”.

Ngô Bình á khẩu, sống trong cũi?

Nhưng anh lập tức nói: “Lão Hoàng, ngươi thật thú vị. Vừa hay ta mới chuẩn bị mấy món ăn, mời ngươi nếm thử”.

Đôi mắt của lão Hoàng sáng lên: “Vậy bây giờ anh có thể chuyển đến đó với tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play