Ngô Bình nói: “Những cô gái này cũng đáng thương thật”.

Sói trắng: “Chứ còn gì nữa. Nếu ngài đã tới đây rồi thì chi bằng sủng ái bọn họ một lần, cũng xem như phổ cập cho các người đẹp”.

Ngô Bình đá con sói trắng một cái, nói với Hanami Tsukihime: “Em ra ứng phó một lát đi”, nói rồi anh đi ra phía sau.

Ngô Bình vừa bước ra khỏi sảnh trước thì gặp vài chàng trai da dẻ trắng bóc, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh. Ngô Bình giật cả mình, lập tức quay trở lại, so với đám đàn ông này, anh thà đi gặp mười cô gái kia!

Hanami Tsukihime đang không biết làm sao khuyên những cô gái này đi thì thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy cười nói: “Thay đổi chủ ý rồi à?”

Lúc này Ngô Bình cũng đã nhìn thấy mười cô vợ nhỏ, gương mặt và dáng người đều rất đẹp, bọn họ đều đang nhìn anh với ánh mắt nồng cháy.

Ngô Bình: “Các em yên lặng chút”.

Các cô gái bỗng yên lặng hẳn, mong chờ nhìn anh.

Ngô Bình: “Anh còn phải đi gặp bố, các em ở đây đợi”.

Nói xong anh đi vòng qua các cô gái ra ngoài.

Nhờ sói trắng dẫn đường, anh tới một khu nhà khác, nơi đây là nơi Inukai Shigeyoshi thường xuyên tu luyện. Vào trong sân, Ngô Bình bị một chùm hơi mây bao trùm, bên tai vang lên tiếng cười yêu kiều.

“Đồ vô lương tâm, người ta còn tưởng cậu chết ở ngoài kia rồi đấy”, trong hơi mây, một cơ thể uyển chuyển ôm lấy Ngô Bình, trên người toát ra hương thơm thoang thoảng.

Ngô Bình sững sờ, lại là ai nữa đây? Inukai Shigeyoshi bị điên rồi phải không, không thích phụ nữ thì sao lại trêu ghẹo người ta?

Dường như con sói trắng cũng rất kinh ngạc, nó thầm truyền tin: “Vị này là con gái của Thần đế, Phi Hồng! Cẩn thận, đừng để bị cô ta vạch trần! Bình thường Inukai Shigeyoshi gọi cô ta là chị Hồng”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Hồng, chị đến lúc nào vậy ạ?”

Anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy được dáng vẻ của thần nữ Phi Hồng, không khác gì với loài người, chỉ có một điểm khác là giữa trán của cô ta có một thần văn sấm sét.

Phi Hồng cười nói: “Tới được một tiếng đồng hồ, còn tưởng không đợi được cậu nữa chứ”.

Nói rồi, cô ta bắt đầu cởi áo Ngô Bình ra. Ngô Bình nóng ruột, liếc mắt với con sói trắng. Sói trắng tỏ vẻ bất lực, thầm truyền tin: “Nhịn chút đi, cô ta đâu có xấu hơn vợ của ngài, ngủ một lần cũng không thiệt thòi gì”.

Sao Ngô Bình có thể tuỳ tiện ngủ với cô gái khác được chứ, anh lập tức nằm trong lòng cô gái, vẻ mặt đau khổ.

Quả nhiên, Phi Hồng cả kinh, lo lắng hỏi: “Shigeyoshi, cậu làm sao vậy?”

Ngô Bình thở dài: “Em bị thương nặng trong Thiên Vực, vẫn chưa hồi phục được”.

Phi Hồng: “Chị đã nói từ sớm là cậu đừng đi Thiên Vực rồi, chị đã xem bói cho câu, cậu tới nơi đó là đại hung, xem xem, bị thương thật rồi phải không?”

Ngô Bình cười khổ: “Chị Hồng, em nên nghe lời chị mới phải”.

Phi Hồng mặc lại áo cho anh, nói: “Hôm nay tha cho cậu đấy, lần sau phục vụ chị cho tốt. Cái này cậu uống đi, giúp ích được cho vết thương của cậu”.

Cô ta cho Ngô Bình một cái bình, Ngô Bình nhận xong phát hiện bên trong có một viên thần đan, toả ra luồng năng lượng huyền diệu.

Anh thầm kinh ngạc, lần đầu tiên anh thấy đan dược thế này, hỏi: “Chị Hồng, đây là đan dược gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play