Lôi Bôn cười, đáp: “Trương sư đệ, đã lâu lắm rồi bảo sách không có đệ tử gia nhập, cậu đã gia nhập được hơn một tháng rồi, đại sư huynh quyết định tổ chức tiệc chào đón cho cậu, cậu là nhân vật chính, nhất định phải tham gia”.

Trương Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Các vị sư huynh đã có lòng, tôi nhất định sẽ đến”.

Lôi Bôn cười, nói: “Vậy chốt nhé, sáng ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau ở Lầu Ngọc Hương”.

Lầu Ngọc Hương là nơi có nhiều người đẹp nhất ở Thái Nhất giáo, cũng là nơi mà các đệ tử nam có thân phận nhất của Thái Nhất giáo thích đến nhất.

Ngoài mặt Lầu Ngọc Hương là một tửu lầu nhưng thật ra là nơi các cô gái bình thường tìm đến một vài thiên tài của Thái Nhất giáo.

Đương nhiên, hiện tại Trương Quân không hề biết những chuyện này vì dù sao thì cậu cũng mới đến Thái Nhất giáo chưa được bao lâu, cậu chẳng nghĩ gì nhiều thì đã gật đầu đồng ý rồi.

Sau khi Lôi Bôn và Vệ Thương đi khỏi, cậu gọi một người giúp việc đến, hỏi: “Lầu Ngọc Hương là nơi thế nào?”

Người giúp việc nói: “Công tử, lầu Ngọc Hương là nơi các đệ tử của Thái Nhất giáo lựa chọn người hầu ngủ. Có điều chỗ đó rất đắt, thường thì chỉ có đệ tử bảo sách và đệ tử ngọc sách đến thôi.

Người giúp việc dừng lại một lúc rồi nói: “Công tử, lầu Ngọc Hương thường hay xảy ra chuyện tranh chấp giữa các đệ tử Thái Nhất giáo với nhau, vì giành gái đẹp mà đã có không ít đệ tử thiên tài chết ở lầu Ngọc Hương”.

Trương Quân giật mình, cậu và những người đó chưa từng gặp mặt, mặc dù nói cùng ở bảo sách nhưng tiệc đón tiếp là chuyện hơi bất ngờ, lẽ nào bọn họ có ý đồ gì chăng?

Cậu không nghĩ nhiều mà quay về tiếp tục tu luyện.

Mặt khác, sau khi Ngô Bình khởi động tai tàng đã có thu hoạch lớn, anh lập tức bắt đầu tu luyện Bất Tử Kinh tầng sáu, Thiên Tai Luyện Thể.

Vốn dĩ bước này cực kỳ khó, bởi phải tìm thấy sức mạnh tai kiếp, cường hóa bản thân là một chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa, tai kiếp đó cũng không phải ở đâu cũng có.

May ở chỗ Ngô Bình đã khởi động Tai Tàng, anh đã biết bản chất của tai kiếp là gì, vì vậy bây giờ anh có thể tự mình tạo ra sức mạnh tai kiếp, dùng nó để luyện thể tạo ra hình thể.

Để tu luyện, anh đã vào sâu trong Long Hổ tiên cảnh, tìm đến một nơi hoang vắng, vận dụng tâm niệm, bầu trời liền bắt đầu tràn ngập khí tức tai ương, một lúc sau, đủ loại tai kiếp đua nhau ập đến, đổ hết lên đầu.

Những tai kiếp đó bao gồm lôi kiếp, hỏa kiếp, phong kiếp, tâm kiếp, vân vân… Hơn nữa, những tai kiếp này là do Ngô Bình tạo ra bằng cách mô phỏng lại các tai kiếp trong vũ trụ, uy lực rất đáng sợ. Gặp phải tai kiếp của anh, dù là đại đạo quân thì cũng khó sống sót, chỉ có đạo tổ mới có thể miễn cưỡng đối phó được với tai kiếp đáng sợ như thế.

Trong hỏa kiếp, Ngô Bình không ngừng luyện hóa cơ thể, cường hóa thể chất, hướng về mục tiêu cuối cùng, tiến đến cảnh giới bất tử.

Đỉnh Thiên Kiêu, chớp mắt đã hết một ngày, mặt trời mới vừa lên thì Trương Quân đã thay quần áo, đến lầu Ngọc Hương, tửu lầu sang trọng nhất thành Thái Nhất.

Cậu vào thành Thái Nhất thì cảm thấy mặc dù ngôi thành này không bằng thành ở Vĩnh Hằng nhưng xét về quy mô thì cũng suýt soát, ở đây cũng rất phồn hoa, vì dù gì Thái Nhất giáo cũng có lực, mà nhiều khi thậm chí còn mạnh hơn cả Vĩnh Hằng tiên cung.

Cậu hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng cũng đến được trước lầu Ngọc Hương.

Lầu Ngọc Hương rộng mấy vạn mẫu, trước cửa có một lầu cao, khách ra vào nườm nượp không ngớt.

Cậu đang định vào trong thì bị một người gác cửa chặn lại, hỏi: “Quý khách có đặt trước không?”

Trương Quân giải thích: “Một số đồng môn của tôi đặt tiệc ở đây, tôi đến tham gia tiệc”.

Người gác cửa lắc đầu: “Thật ngại quá, nếu như tham gia tiệc thì quý khách bắt buộc phải xuất trình thiệp mời, hoặc cậu có thể nói cho tôi biết cậu tham gia tiệc của vị nào”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play