Chương 3718
Cậu thiếu giao động, ngày trước khi cậu chưa đến tiên cung Vĩnh Hằng, đã từng chịu khổ nhiều năm ở các môn phái nhỏ, làm lãng phí cả thanh xuân. Các môn phái nhỏ có ít tài nguyên, làm cậu không thể đột phá, mãi tới khi đến đây thì cậu mới phát triển thần tốc.
Thái Nhất Giáo là một trong các thế lực cổ xưa nhất ở tiên vực Vĩnh Hằng, họ đã nổi tiếng trước khi tiên cung Vĩnh Hằng xuất hiện. Vì thế so về nền móng thì Thái Nhất Giáo còn mạnh hơn cả tiên cung Vĩnh Hằng.
Nhưng nhiều năm qua, tiên cung này đã mất nhiều thiên kiêu nên dần xuống dốc và bị tiên cung Vĩnh Hằng chèn ép.
Nghe Hồng Chiến nói vậy, cậu thiếu niên lập tức đưa ra quyết định rồi nói: “Ông Hồng, chúng ta cứ làm xong việc bảo vệ ở đây đi đã, sau đó tôi sẽ đến Thái Nhất Giáo thử vận may”.
Hồng Cường cười nói: “Được, nếu cậu vào được đó thì sau này sẽ nổi tiếng là cái chắc, khéo còn có cơ hội thành Thiên Tiên ấy chứ”.
Sau đó, đội bảo vệ đã xuất phát. Thứ họ phải bảo vệ lần này là bảy xe châu báu đi từ thành Lâm Thuỷ đến thành Phong Cốc, quãng đường dài hơn 300 dặm nên sẽ mất khoảng hai ngày.
Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi để lên đường. Cậu thiếu niên Trương Quân nhận được một con ngựa, vì có tài dùng thương giỏi cùng tu vi Nhân Tiên nên được xếp làm người đi đầu, đi cùng hàng với nhóm Hồng Cương.
Nửa chặng đầu rất thuận lợi, xế chiều là họ đã đi đến một thị trấn nhỏ có tên là Hoàng Hoa.
Trấn này có một nhà trọ, người của tiêu cục đã bao trọn nơi này chuẩn bị nghỉ qua đêm, chờ sáng mai lại tiếp tục lên đường, dự kiến đến chiều là tới thành Phong Cốc.
Lẽ ra với những món pháp bảo thế này thì dùng pháp khí trữ đồ để vận chuyển là thích hợp nhất, nhưng pháp khí trữ đồ quá đắt giá, hơn nữa không gian bình thường có hạn nên tiêu cục chỉ dùng khi có hàng hoá thật sự quan trọng.
Còn với các mặt hàng có giá trị thấp như vàng bạc thì hầu hết họ vẫn dùng xe ngựa thông thường để vận chuyển.
Nhà trọ đã chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, họ đang ăn thì chợt có một bóng người lao vào.
Hồng Cương đứng bật dậy, khi nhìn thấy khí tức bức người của người kia thì biết ngay đó là một Địa Tiên, ông ấy vội tiến lên hành lễ: “Thượng Tiên có gì chỉ bảo?”
Đây là một tu sĩ ngoài ba mươi tuổi, hắn nhìn hàng hoá của họ rồi nói: “Dạo này hơi kẹt nên tôi định mượn đồ của các người dùng tạm”.
Hồng Cương cau mày nói: “Thượng tiên, chúng tôi là người của tiêu cục Tứ Phương, tổng tiêu cục của chúng tôi là Lôi Chấn Thanh, cũng là một Địa Tiên đấy”.
Người đó bật cười rồi nói: “Ông nghĩ tôi sẽ sợ một Địa Tiên cấp thấp à?”
Hồng Cương: “Không dám, nhưng hàng của chúng tôi không đáng bao nhiều tiền, không phù hợp với yêu cầu của thượng tiên đâu”.
Người kia gật đầu nói: “Đúng, nhưng dạo này tôi kẹt tiền quá nên dùng tạm chỗ này đổi mấy viên đan dược cũng được”.
Dứt lời, hắn vung tay lên, Hồng Cương đã bị một luồng sức mạnh đánh bay, khi rơi xuống đất thì lồ ng ngực lõm xuống, chết ngay tại chỗ.
Những người khác bất ngờ rồi rút vũ khí ra.
Tu sĩ kia cười lạnh nói: “Một lũ chíp hôi mà dám chống lại Địa Tiên à?”
Nghe thấy thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có người đã lén thu vũ khí lại.
Trương Quân đang ngồi ăn, nhưng thấy Hồng Cương bị giết thì bỏ đũa xuống rồi nhìn sang.
Hồng Cương đã chết, đôi mắt vẫn trợn trừng với vẻ chấn động và không cam tâm. Ông ấy không ngờ một Địa Tiên lại đi cướp hàng giá trị thấp thế này.