Ý nghĩa Thái Ất không phức tạp, nó chỉ có ba cảnh giới. Ngô Bình đã có cơ sở của ý nghĩa Âm Dương và ý nghĩa Thiên Tượng, đồng thời cũng đã luyện tập Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, anh nhanh chóng lĩnh hội tầng thứ nhất.
Bốn ý nghĩa có quan hệ với nhau, Đạo hóa Khí, Khí sinh Âm Dương. Âm Dương sinh ra Thiên Tượng, Đạo của nó gọi là Thái Hư, sinh ra trong đó; Khí là Thái Nhất, Thái Hư sinh Thái Nhất, Thái Nhất sinh Âm Dương, Âm Dương sinh Thiên Tượng, đây chính là bốn loại ý nghĩa.
Bốn ý nghĩa hợp lại làm một mới chính là Kiếm Đạo!
Ngô Bình mở Thần Tàng ra, thứ này giúp đỡ rất lớn cho việc anh lĩnh hội Thái Ất, thế nên chưa đến mười lăm phút anh đã lĩnh hội tầng hai của ý nghĩa Thái Ất. Ý nghĩa tầng ba anh chỉ mất nửa tiếng.
Khi Ngô Bình đi ra khỏi Kiếm Cung thì còn chưa dùng hết một tiếng. Nguyên Phong cười hỏi: “Tống Ngọc, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Có thu hoạch”.
Ông già kia cười nói: “Không hổ là kỳ tài. Đi thôi, đến Thái Hư Kiếm Cung!”
Hai môn chủ đồng thời quan sát, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, thế nên chẳng bao lâu môn chủ của Âm Dương Kiếm Môn cũng đến. Họ cùng nhìn Ngô Bình đi vào Thái Hư Kiếm Cung.
Sau khi đi vào Thái Hư Kiếm Cung, nơi này không hề có tin tức đưa vào đầu anh, anh cảm thấy ba tầng ý nghĩa trong cơ thể chấn động, đại đạo hòa vang, một luồng sức mạnh kỳ diệu hội tụ trong không trung, tạo thành hình ảnh một người đàn ông.
Người đàn ông có khí thế bất phàm, như thần như thánh. Người đó mỉm cười, nói: “Cậu đã học được đạo của ta rồi”.
Dứt lời, người đó chỉ một cái, trong cơ thể Ngô Bình, Thiên Tượng xoay chuyển, Âm Dương quy về làm một, Thái Ất quay về cơ thể, biến thành Thái Hư!
Ngô Bình rơi vào một trạng thái kỳ diệu, cả người bị một tầng kiếm khí bao phủ. Lúc này bốn Kiếm Cung đồng thời chấn động, từ mỗi một Kiếm Cung có một luồng kiếm khí bay thẳng lên trời, sau đó hội tụ làm một, ngưng tụ thành một luồng ánh sáng.
Ánh sáng đó giáng xuống, đánh xuống đỉnh đầu Ngô Bình, nhập vào cơ thể anh. Đây là một sức mạnh rất mênh mông, nó bắt đầu cải tạo động thiên của Ngô Bình. Ngay cả mười hai kiếm trận của Thiên Cực Kiếm Kinh cũng bị áp chế, xảy ra sự thay đổi kỳ diệu.
Ngay sau khi động thiên của Ngô Bình thay đổi, tầng kiếm khí đó bao trùm lấy anh, bay khỏi vị trí ban đầu và bay về phía điện Kiếm Đạo.
Bốn vị môn chủ kinh ngạc, Kiếm Đạo Quân cũng bị kinh động, năm cao thủ của đại thế giới Kiếm Đạo tụ tập trước điện Kiếm Đạo.
Giờ phút này, cổng lớn của điện Kiếm Đạo đã đóng chặt, Ngô Bình đã ở trong điện, bên trong phát sinh chuyện gì cũng không ai biết.
Ánh mắt Kiếm Đạo Quân lộ ra vẻ ghen tị, ông ta nói: “Anh Nguyên, anh có đệ tử xuất sắc như vậy mà lại giấu giếm chúng tôi”.
Nguyên Phong thản nhiên nói: “Thực ra tôi cũng không để ý đến đệ tử này mà để cậu ấy tự mình tu luyện, không ngờ cậu ấy lại tiến bộ nhanh như vậy, chẳng những lĩnh ngộ ý nghĩa của bốn Kiếm Cung lớn mà còn được Kiếm tổ triệu kiến. Ắt hẳn Kiếm tổ muốn truyền thụ cho cậu ấy tất cả ý nghĩa kiếm đạo”.
Môn chủ của Thái Ất Kiếm Môn họ Hạ, ông ấy cười nói: “Đại thế giới Kiếm Đạo chúng ta có được thiên tài như vậy, từ nay về sau, đại thế giới Kiếm Đạo có thể khiêu chiến Tiên Giới rồi!”
Kiếm Đạo Quân: “Nói lời này vẫn còn quá sớm, trừ khi cậu ta trở thành kiếm thánh”.
Vừa dứt lời, cửa điện Kiếm Đạo mở ra, Ngô Bình đi ra ngoài, lúc này anh đã không còn là mang dáng vẻ của Tống Ngọc mà khôi phục dáng vẻ nguyên bản.
Nhìn thấy bóng dáng anh, tất cả mọi người kinh ngạc, Nguyên Phong nói: “Tống Ngọc, cậu…”
Kiếm Đạo Quân tái mét mặt: “Là cậu!”