“Lâu lắm rồi tôi mới gặp một kẻ ngạo mạn như anh đấy”, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, đôi mắt màu vàng, toả ra khí tức đầy kinh khiếp.
Nhác thấy người đàn ông đó, cô gái vừa khen ngợi bố chồng mình liền vui sướng thốt lên: “Chồng ơi!”
Gã liếc nhìn người phụ nữ của mình, lạnh lùng bảo: “Anh đã dặn là đừng qua lại với loài người thấp kém này, em xem như gió thoảng qua tai sao?”
Cô ta cúi gằm mặt: “Em sai rồi, lần sau không dám nữa ạ”.
Gã đàn ông nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Ban nãy, anh đã gọi bán thần chúng tôi là rác rưởi?”
Ngô Bình đáp trả: “Muốn nghe lại à, được thôi, rác rưởi!”
Gã đàn ông mắt vàng cười khẩy: “Giỏi lắm”.
Rồi gã tiến từng bước một về phía Ngô Bình, đến khi còn năm bước thì dừng lại vì nhìn thấy Ngô Mi và Mỹ Ngọc. Gã cười bảo: “Hai người phụ nữ này có thể chất mạnh hơn hẳn phụ nữ nhà tôi. Tốt lắm. Tôi không uổng công đến đây”.
Ngô Bình nheo mắt, lãnh đạm nói: “Quỳ xuống!”
“Cộp!”, cơ thể gã mất kiểm soát, quỳ thẳng xuống trước mặt Ngô Bình.
Gã vô cùng sửng sốt: “Anh…”
Gương mặt Ngô Bình không hề có cảm xúc: “Đừng nói là một tên bán thần rác rưởi như anh, dù là Thần tộc ở trước mặt, tôi cũng chẳng xem ra gì đâu”.
Gã đàn ông rống lên: “Thả tôi ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận!”
Ngô Bình bảo: “Tôi rất hiếu kỳ về đám rác rưởi nhà anh đấy. Đi, đưa tôi đến nhà anh”.
Nói đoạn, anh xách gã lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Sau vài nhịp thở, Ngô Bình đã nhấc gã đàn ông kia xuất hiện ở phía trên một ngôi nhà lớn. Người ở bên dưới phát hiện ra anh, hàng chục độn quang bay lên cao, thi nhau lên tiếng tra hỏi.
Ngô Bình quét mắt nhìn, nhận thấy chỉ có một người trong nhà này có huyết mạch bán thần, mà người này đang ở đây.
Đồng thời, anh còn phát hiện có rất nhiều tu sĩ Nhân tộc bị giam cầm dưới lòng đất của ngôi nhà này, nam nữ đủ cả, số lượng lên đến cả nghìn!
Những tu sĩ này đều bị trói, ai nấy đều chi chít sẹo, có vài người còn đang bị tra tấn.
Một tu sĩ trung niên liếc nhìn người đàn ông trong tay Ngô Bình, trầm giọng hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình không đáp mà hỏi ngược: “Tại sao các người lại giam giữ nhiều tu sĩ như vậy?”
Người trung niên lạnh lùng hừ giọng: “Bọn chúng đều là những kẻ từng bất kính với tôi. Nếu cậu không muốn rơi vào cảnh như vậy thì lập tức buông con trai tôi ra!”
Ngô Bình bảo: “Tôi đến đây để dạy dỗ đám rác rưởi các người đấy”.
Người trung niên sa sầm mặt: “Tự tìm đường chết!”
“Ầm!”
Xung quanh ông ta được bao phủ bởi một lớp thần quang, sau thần quang là một hư ảnh Thần Ma! Rồi ông ta vung tay, hư ảnh Thần Ma kia liền bổ nhào đến.
Ngô Bình hờ hững nói: “Quá yếu!”
Anh b ắn ra kiếm quang, hư ảnh Thần Ma cùng người trung niên kia liền bị chém thành vũng máu, ngay cả cơ hội chống trả cũng không có!
Tu vi của anh đã đạt đến cấp bậc Đạo Quân từ lâu, có thể đối chọi với cả đại thần. Một bán thần nhỏ bé làm sao có thể là đối thủ của anh?
Những người còn lại lập tức rống lên rồi đồng loạt ra tay.
Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn đến, chỉ cần một cái phất tay đã chém chết toàn bộ. Lúc này, anh mới nhìn gã đàn ông mà mình đang nhấc trong tay, tra hỏi: “Nói đi, tại sao lại giam cầm họ?”