Ngô Bình: “Nhả ‘Thần Hạch’ của ngươi ra và để ta kiểm soát nó”.

Thần Hạch tương tự như dấu ấn sinh mệnh của tu sĩ thông thường, bên trong chứa đựng toàn bộ thông tin về sinh mệnh của thần. Chỉ cần Thần Hạch còn thì thần sẽ không chết. Tất nhiên, nếu Thần Hạch bị phá huỷ thì thần sẽ chết ngay lập tức.

Vị đại thần này không muốn bị khống chế nên nhìn Ngô Bình với vẻ đầy căm hận, nói: “Thần Hạch của ta tồn tại ở một chiều không gian khác, ngươi tìm không thấy đâu, muốn giết thì cứ giết. Dù gì, không bao lâu nữa là ta sẽ có thể khôi phục thân thể của mình!”

“Thật sao?” Ngô Bình cười lạnh: “Cái lò quẻ này có thể luyện hóa quá khứ và tương lai của một người, ngươi vừa rồi không cảm nhận được sao?”

Đại thần mặt biến sắc, hắn đương nhiên cảm nhận được điều đó, giờ nghe Ngô Bình nói thì đã hoàn toàn chắc chắn.

“Ngươi……”

Ngô Bình hờ hững nói: “Đừng nói nhảm nữa, có đồng ý hay không?”

Đại thần thở dài một hơi: “Không ngờ rằng, đại thần Đấu Thắng ta lại có ngày hôm nay!”

Hắn vừa nói vừa niệm chú ngữ, trong cơ thể xuất hiện một lối vào không gian thần bí, hắn thò tay vào trong cơ thể lấy ra một viên tinh thể màu đỏ tím.

Ngô Bình cầm lấy tinh thể, ném vào quái bàn, nói: “Từ nay về sau phải nghe lời ta, nếu không chỉ cần một ý niệm của ta cũng đủ khiến ngươi tan thành tro bụi!”

Đại thần: “Ta biết”.

Sau đó, Ngô Bình thu hồi ba loại bí lực và nói: “Đại thần, hãy diễn một vở kịch cho ta. Ngươi chỉ cần nói rằng Tử Phi là em gái cùng cha khác mẹ của ngươi”.

Thần Đấu Thắng trợn tròn mắt: “Cái gì? Cô ta là em gái của ta? Làm sao có khả năng đó, em gái của ta không thể là người”.

Ngô Bình: “Ngươi là đại thần, ngươi nói không ai dám không tin”.

Thần Đấu Thắng cúi đầu: “Ta biết rồi”.

Tử Phi đã đứng chết trân từ nãy, giờ mới lên tiếng hỏi: “Huyền Bình, làm như vậy có được không?”

Ngô Bình cười lạnh: “Đám sâu bọ của Thần tộc mà cũng muốn ngồi lên đầu Thiên Đạo Môn? Thử xem nếu đại thần giáng thế thì bọn chúng có sợ tè ra quần không?”

Sau đó, anh nói tiếp: “Đại thần, hãy nói rằng ngươi đến đây để bảo vệ em gái Tử Phi theo lệnh của phụ thân”.

Thần Đấu Thắng: “Ta nhớ rồi”.

Không còn bị ba loại bí lực ăn mòn, sức mạnh của đại thần Đấu Thắng bắt đầu phục hồi nhanh chóng, nhưng Ngô Bình cũng không sợ hắn khôi phục sức mạnh. Ngô Bình lúc này mới hỏi: “Thần tộc các người đều ở trong Thần Giới sao?”

Đại thần Đấu Thắng: “Thần tộc phân bố rải rác ở nhiều nơi. Có một bộ phận sống ở Thần Giới, nhưng nhiều vị thần sống ở khắp nơi trong vũ trụ. Bọn ta là bá chủ của tất cả các chủng tộc”.

Ngô Bình: “Thần tộc các người cũng có huyết mạch truyền thừa đúng không?”

Đấu Thắng: “Không sai, Thần tộc chúng ta coi trọng nhất là truyền thừa huyết thống. Ông nội ta là Thần Vương, cho nên ta có được huyết mạch của Thần Vương”.

Ngô Bình: “Sức mạnh của Thần Vương các ngươi so với Đạo Tổ thì như thế nào?”

Đấu Thắng: “Kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng Đạo Tổ rất khó thăng cấp lên nữa, tu vi của họ có giới hạn trên. Nhưng Thần Vương thì khác, Thần Vương có thể tu luyện mãi mãi. Tuổi thọ càng dài, Thần Vương càng mạnh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play