Giống như anh dự đoán, sau khoảng một tiếng đồng hồ, một luồng khí tức từ phía tây ập đến, sau đó là một tiếng vang lớn, bụi đất bay tứ tung, một người đàn ông cao to đáp xuống trước mặt, cách anh không xa.
Khi khói bụi tan đi, người đàn ông quan sát Ngô Bình rồi nói: “Không ngờ cậu còn tâm trạng ăn uống”.
Ngô Bình uống một ngụm rượu, nói: “Đơi ông lâu lắm rồi. Không phải ông muốn có bàn bát quái tiên thiên sao? Đến lấy đi”.
Người đàn ông giật mình: “Ồ, cậu biết tôi sẽ đến sao?”
Ngô Bình: “Ngọc bội là do tôi cố tình để lại, mục đích là để dụ ông đến đây”.
Người đàn ông nheo mắt: “Chắc không phải cậu cho rằng mình có thể chiến đấu với tôi đấy chứ?”
Ngô Bình lắc đầu: “Ông cũng đánh giá mình cao quá rồi”.
Anh vừa dứt lời thì xung quanh đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện một bàn cờ bằng kiếm quang, là kiếm đạo thần thông mà anh vừa sáng tạo ra, ván cờ Thiên Địa.
Đương nhiên, ván cờ này là bản đơn giản, nhiều nhất cũng chỉ dùng đến một vạn nút kiếm, mỗi nút kiếm đều có sức mạnh của một vì sao.
Bàn cờ xuất hiện thì sắc mặt của người đàn ông liền thay đổi, ông ta hoảng sợ, lập tức nói: “Anh bạn, tôi nghĩ chắc cậu hiểu lầm rồi…”
“Ha!”
Tay phải anh bốc một nút kiếm, ấn nhẹ xuống, tiếng kiếm vang lên, bàn cờ lại có thêm một nút kiếm nữa.
Người đàn ông tự thấy không cách nào hòa giải nữa nên liền hét lớn, khí tức toàn thân bộc phát hết ra, đằng sau xuất hiện bảy bóng ảo thần ma, mỗi bóng đều phát ra khí tức kinh người.
“Thần ma hộ thể, vạn kiếp bất diệt”. Ông ta hét lớn, khí tức đáng sợ được bộc phát ra.
“Sơ kiếp”.
Ngô Bình đưa tay lên, mười nút kiếm lại hạ xuống, lập tức hình thành nên tàn cục sát trận đầu tiên. Lập tức, toàn bộ sát khí trong trời đất đều quy tụ lại, bảy ảo ảnh thần ma liền bị dập tắt. Sau đó, một trăm triệu vạn kiếm quang chém vị bán thần đó ra thành nghìn mảnh, ông ta chết ngay tại chỗ.
Ngô Bình thu lại bàn cờ, lẩm bẩm: “Gì mà hư ảnh thần ma, chẳng qua cũng chỉ có vậy”.
Anh vừa thu lại kiếm quang thì nhìn thấy một cô gái cưỡi một con cá voi xuất hiện ở cách đó không xa. Ngô Bình vẫn còn ấn tượng với cô gái đó, lúc anh vượt lôi kiếp ở đây, cô ấy đã từng quan sát kiếp nạn cùng với một con rùa già.
“Chào anh!”, Cô gái mỉm cười, chào hỏi anh.
Ngô Bình: “Cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Cô gái cười, nói: “Công tử, chúng ta thật có duyên”.
Sau đó, cô đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh rồi nói: “Lúc nãy thần thông của công tử thật khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt”.
Ngô Bình mỉm cười: “Cô nhìn thấy rồi sao?”
Cô gái gật đầu: “Công tử không hổ là thiên tài được trời chọn, Mị Lan bái phục”.
Ngô Bình: “Cô tên Mị Lan sao?”
Cô gái: “Ừm, nên xưng hô với công tử thế nào?”
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.
Cô gái: “Anh Lý, nhà tôi ở gần đây, mời công tử đến nhà nói chuyện chơi”.