Hai sức mạnh thuần khiết Thần Thánh, đi vào ý thức của Hắc Kỳ Lân, rất nhanh đã loại bỏ được ma tính. Hắc Kỳ Lân sửng sốt như đang hồi phục lại bản tâm, nó nói: “Cảm ơn đã cứu”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, ngươi còn rất yếu, vào Động Thiên của ta nghỉ ngơi đi”.

Hắc Kỳ Lân gật đầu, Ngô Bình vung tay lên đưa nó vào Động Thiên. Hiện giờ nó cần hồi phục một chút nguyên khí.

Đúng lúc này, Ngô Bình nghe thấy một tiếng hét lớn, nhiều tiếng nổ phát ra từ cấm địa, sau đó ma khí tiêu tán, hàng chục tu sĩ vẫn kiên trì ở cấm địa cho đến giờ đều đồng loạt trở nên tỉnh táo.

“Hắc Kỳ Lân thì sao?”, thần niệm của một Đại Thần lướt qua đang tìm Hắc Kỳ Lân.

Ngô Bình cũng đưa Chu Chu vào Động Thiên, đang định ra khỏi cấm địa thì một bóng đen đứng chắn trước mặt anh, trên người có khí tức của Thần tộc, là một vị Đại Thần bị mắc kẹt ở đây.

Đại Thần này giống có vẻ giống vừa mập vừa thấp, cánh tay ngắn, chân ngắn, không có đầu, mắt ở trên bụng, mũi hếch, đây là Đại Thần?

“Loài người đê hèn, cậu có biết tung tích của Hắc Kỳ Lân không?”, ông ta lớn giọng hỏi, thần niệm đánh vào đầu Ngô Bình.

Ngô Bình liếc ông ta một cái, bỗng đẩy hắn ngã xuống đất rồi ấn xuống đất, ba bí lực đánh vào người đối phương. Cả người vị Đại Thần bắt đầu thối rữa, đôi mắt trở nên không có tiêu cự, hét lớn: “Cậu là ai?”, nhưng ông ta dù sao cũng là Đại Thần thế mà bị khống chế sự thay đổi tiêu cực này.

Ngô Bình cười nhạo: “Ông bị nhốt nhiều năm, sức khỏe đã yếu thành thế này vậy mà còn dám chọc vào tôi”, nói rồi anh ném Đại Thần này vào trong Động Thiên, tạm trấn áp.

Vừa mới trấn áp được một vị Đại Thần, lại có thêm một người đàn ông khác mặc đạo bào rách xuất hiện, ánh mắt người đó mơ màng hỏi: “Này nhóc, cậu từng thấy Hắc Kỳ Lân chưa?”

Ngô Bình nhìn đối phương: “Vẫn chưa, nên xưng hô với tiền bối thế nào?”

Người đàn ông này mặc dù anh, nhấc một chân ra bèn biến thành luồng sáng bay lên trời. Sau đó có nhiều ánh sáng bay ra khỏi cấm địa, có yêu, có thần, cũng có người.

Dĩ nhiên Ngô Bình cũng không cần phải đợi nữa, lập tức quay về Hành Cung.

Bộ tộc Chân Lan đã chịu phục, mục tiêu của hành động này đã đạt được nhưng anh vẫn không thể đi, vì còn phải đợi Thiên Đạo Môn phản hồi.

Sau khi trời sáng, cuối cùng Nhậm Hành Chi cũng báo: “Tông chủ, chưởng môn rất vui khi nghe nói chúng ta hạ gục được bộ lạc Chân Lan, nói sau khi về sẽ có phần thưởng lớn”.

Ngô Bình: “Mọi người tiếp tục cắm chốt một thời gian ở nước Thiên Mông đợi tin tức bên đó”.

Để lại người xem, anh một mình quay về Thiên Đạo Môn.

Tử Phi rất bận, quay lại nói với anh vài câu rồi lại đến mỏ xử lý công việc.

Ngô Bình phóng Hắc Kỳ Lân ra, lúc này chỉ mới một lúc mà Hắc Kỳ Lân đã trở thành bạn với Chu Chu.

“Hắc Kỳ Lân, nghe nói chủ nhân của ngươi là một vị Đại Đế?”, anh hỏi.

Hắc Kỳ Lân: “Phải, chủ nhân bị thương nặng ở ma giới, quay về không lâu đã chết, trước khi đi thì nên trấn áp bản thân lại”.

Sau đó nó nói: “Tôi đã đưa truyền thừa của chủ nhân cho Chu Chu rồi”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Chu Chu có thể nhận được truyền thừa của Đại Thánh?”

Hắc Kỳ Lân: “Cô bé rất phù hợp, sau này chắc có thể kế thừa võ đạo truyền thống của chủ nhân”.

“Vậy thì tốt, mày đưa Chu Chu về nhà đi, cô bé biết đường”, Ngô Bình nói.

Chu Chu cười nói: “Anh ơi, anh không về sao?”

Ngô Bình: “Anh phải ở lại đây mấy ngày nữa, em về trước đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play